Thế nên Địch Thân Kình lạnh lùng nhìn Tần Trạm: “Chính cậu đã đánh gãy chân con trai tôi hả?” 
 “Ừ. Là Địch Sáng.” 
 “Cậu thật to gan!” Tần Trạm còn chưa dứt lời thì Địch Thân Kình đã ngắt lời anh, giận dữ nhìn Tần Trạm: “Con trai tôi chính là con cưng của trời, cậu đánh gãy chân nó khác nào hủy hoại tiền đồ của nó? Còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như thế!” 
 Thái độ của Địch Thân Kình khiến sắc mặt Tần Trạm tức khắc lạnh lẽo. 
 “Sao ông không khỏi tại sao tôi lại đánh anh ta?” Tần Trạm lạnh giọng hỏi. 
 “Tôi không quan tâm nguyên nhân là gì, cậu đều không được đụng vào con tôi!” Địch Thân Kình lạnh lùng nói: “Nghe nói cậu có thể chữa khỏi chân cho nó đúng không? Được, tôi nể mặt cụ Tô, cho cậu cơ hội chữa khỏi chân cho con trai tôi, tôi sẽ tha cho cậu.” Thái độ bâng quơ như thể mình là người quyết định tất cả. 
 Tần Trạm cười lạnh, quay sang nói đùa với mặt thẹo: “Xem ra anh đã nói đúng.” 
 Mặt thẹo nhún vai, bất đắc dĩ xòe tay. 
 “Xem ra không cần ăn bữa cơm này đâu. Cậu tới bệnh viện ngay bây giờ đi.” Địch Thân Kình tựa lưng vào ghế, khinh miệt nói. 
 Tần Trạm liếc nhìn ông ta, cười lạnh: “Nếu tôi từ chối thì sao?” 
 “Cậu dám hả?” Địch Thân Kình lập tức đập bàn: “Nếu cậu không thể chữa khỏi chân cho con trai tôi thì tôi sẽ cho cậu sống trên xe lăn suốt nửa đời còn lại!” 
“Ha ha, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa” Tần Trạm lạnh lùng nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-chien-than/627404/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.