“Không lí nào lại không có gì được, tại sao lại không có truyền thừa của Vạn Xuân Vương chứ, rốt cuộc là tại sao?”
Một lão giả ngồi giữa điện đường, trầm giọng nói: “Trận pháp giám bảo đã chỉ ra rằng truyền thừa đã được đoạt lấy, nhưng lại không có bất kỳ hiện tượng gì xảy ra hết, không hề có truyền thừa chi môn.”
“Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi.”
“Chủ thượng...” Một bóng đen từ đâu xuất hiện trước mặt lão nhân.
“Báo cáo đi.” Lão nhân chắp tay phía sau, mắt vẫn nhìn về tinh bàn cảm ứng.
“Bạch Phong Vân đạt được truyền thừa của Trần Bá Tiên, lấy được công pháp Vô Lượng Hải Vực, có thể sử dụng một phần mười sức mạnh của thủy Lĩnh Vực. Tạ Sùng Hy có được Dạ Long kiếm pháp, Mai...”
“Dừng... Ta chưa từng muốn biết đám trẻ ấy đạt được những gì. Nói trọng điểm đi, có đáng đầu tư không?” Lão nhân khó chịu nói.
“Chủ thượng, đáng.” Hắc y nhân kia chắc như đinh đóng cột: “Bạch Phong Vân này thấy nguy không nề, giúp đỡ bao nhiêu linh sư, kết nối họ với nhau, nhờ đó cùng nhau đánh bại bao nhiêu chướng ngại trong truyền thừa.”
“Tâm trí trầm ổn hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, tính cách cương trực hào sảng. Theo tại hạ đánh giá là chính khí quang minh, đáng để đầu tư.”
“Tốt.” Ngẫm ngẫm gì đó, lão liền nói: “Thành Thăng Long đã bố trí xong chưa?”
“Bẩm chủ thượng, đã xong.” Hắc y nhân báo cáo: “Đàm gia, Triệu gia, Lữ gia đồng ý hợp tác với chúng ta, những linh Sĩ bát tinh đã bố trí xong xui, chỉ chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336382/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.