Tà lực, nếu không xét về sự xâm thực cơ thể, ý chí, linh hồn của nó thì thật sự có rất nhiều công dụng.
Sóng tà lực phát ra có thể làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ, ngay cả linh sư bậc Tướng lĩnh cũng không thể chống lại nổi.
Lại tỉ như lão tiền bối Phạm Tu, trong phần ý chí sót lại của bản thân ở trong căn phòng kia có lưu một phần tà lực rất nhỏ, dùng nó xuyên qua tinh thần phòng hộ của Thanh Liên, đưa ý chí của lão nhân điều chỉnh vài hành động để tới được trung tâm truyền thừa.
Thanh Liên không thể tưởng được, nếu như không phải là lão nhân mà là kẻ có ý đồ bất chính, sử dụng nó vào mục đích đoạt xá có lẽ bây giờ bản thân đã không còn ở đây nữa rồi.
Cắt đứt mạch suy nghĩ, Thanh Liên từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô bé là một căn phòng gỗ, toát ra hơi thở cổ kính lại không kém phần trang nghiêm, thanh tịnh. Bên ngoài trời đã tối, đã là canh đêm.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói vang bên tai, Thanh Liên quay đầu sang thì thấy Võ Cực Lạc đang trong tư thế thiền định, tay cầm đồ vật gì đó.
Không khí trong phòng có chút gì đó căng thẳng.
“Ông ấy... Ra đi như thế nào?” Giọng nói trầm thấp, chứa đựng băng hàn. Người Võ Cực Lạc nhắc đến dĩ nhiên là Trần Lĩnh.
Thanh Liên hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã đoán ra vì sao bà lại biết. Phàm là nhân vật trọng yếu trong tông môn, gia tộc đều có lưu lại một phần ý niệm của bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336375/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.