Tiếng hát dịu dàng, tao nhã len lỏi khắp cánh đồng hoa, rơi vào tai Thanh Liên lại có dư vị làm cho tinh thần an bình. Một tiếng hát thật ma mị...
Thanh Liên đi tới vách đá, nhìn xuống nơi tiếng hát phát ra. Bên dưới là một nữ nhân đang luyện kiếm trên cánh đồng hoa.
Vù... ù...
Những cánh hoa vàng trên không trung xếp thành những dải lụa, uốn lượn theo đường kiếm thiếu nữ xuất ra.
Thiếu nữ nhẹ nhàng điểm mũi chân lên cánh hoa, mượn chúng nâng người, khiêu vũ trên không, vẽ nên những đường kiếm thanh thoát vừa sắc bén lại vừa tuyệt đẹp, hoa lệ.
Các cánh hoa lượn lờ xung quanh tạo nên một tầng mờ ảo, kết hợp với bộ thanh y trên người tựa như tiên nữ giáng trần.
So sánh với kiếm pháp bá đạo mạnh mẽ của chưởng môn Võ Cực Lạc, thương pháp chấn nhiếp quần hùng của Triệu Quang Phục hay thô sơ như Thanh Liên thì đường kiếm mà nàng ta thi triển ra mang một loại cốt cách thanh tao, tựa như thưởng thức một chén trà giữa thiên nhiên.
“Kiếm thuật cũng có một mặt dịu dàng như thế sao...” Trước đến nay, trong quan niệm của Thanh Liên về những kiếm pháp, đao pháp hay thương pháp gì đó... tất cả chúng đều là công cụ để chém giết, chúng phải thật thiết huyết, phải lạnh băng, cứng rắn...
Kiếm pháp của thiếu nữ trước mắt này lại mở ra cho Thanh Liên một thường thức mới về kiếm thuật. Vừa mềm mại nhu mì lại không kém phần sắc bén, nguy hiểm.
“Nữ nhân đó...” Hình như là người con gái đã cùng lớn lên với Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336359/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.