Cách trấn Văn Lang ba mươi dặm, có một tòa thành lớn sừng sững giữa những dãy núi. Đây là thành Tam Giang, một thành trì nhỏ thuộc vực Thăng Long này.
Những thành trì nhỏ như thế này tồn tại ở rất nhiều nơi trong bốn vực, nó cũng như năm thành trì khác, đều có người dân sinh sống, đều có trật tự, luật lệ. Cái khác biệt của nó với năm thành trì lớn chính là không có quân Vương tọa trấn.
Một thành trì như thế thường phải có ít nhất hai Tướng lĩnh tọa trấn, duy trì an ninh. Vì không có quân Vương trấn giữ nên hằng năm thường bị rất nhiều nhóm Tướng lĩnh tán tu, tông môn linh sư ma đạo tập kích hòng chiếm thành, hưởng lợi tài nguyên.
Thành Tam Giang này, từ lâu được biết đến là nơi sống tàn khốc nhất với phàm dân, bởi nó diễn ra những cuộc tranh đấu giữa các linh sư thường ngày, mọi lúc, mọi nơi. Nơi đây lúc nào cũng có thể mất mạng, nay sống mai chết, sinh mạng rất phập phùng.
Tuy tàn khốc là thế nhưng vẫn có rất nhiều hộ gia đình, những linh sư không có tâm tư rời đi, đơn giản là thành Tam Giang này tồn tại một mỏ quặng thiết cực phẩm, mỗi năm dâng cống phẩm lên cho quân Vương Mộc Trung Nhân, thu lợi được bao nhiêu chỗ tốt.
Khai thác quặng thiết rất có hại cho sức khỏe dù là với linh Đồ nhất tinh, ngoài ra thổ nhưỡng còn hấp thu ngược lại cả linh khí trong thiên địa nữa nên Mộc Trung Nhân cũng chẳng hề có ý chiếm lĩnh khai thác, ông cũng không quan tâm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336357/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.