Trong khoảnh khắc ánh sáng truyền thừa chiếu rọi màn đêm, thiên địa chuyển dời, những người còn sống sót tại trấn Văn Lang lạc vào một vùng không gian mờ mờ ảo ảo, vừa hư vừa thực.
“Đây là... Truyền thừa chi môn trong sử sách ghi chép sao?” Phạm Ngọc Châu kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn, không hề giấu đi vẻ kinh diễm cùng hiếu kì.
Bọn họ đang đứng ở cửa truyền thừa, đi đến cuối chính là thiên địa truyền thừa trong sử sách kia, là một không gian tách biệt với bên ngoài. Ngay cả người sống thâm niên như bà cũng là lần đầu tận mắt thấy được truyền thừa mà chỉ thường nghe qua sử sách.
Lúc đầu khi nghe Thanh Liên nói, bà vẫn còn lập lờ không tin, cho tới khi tận mắt chứng kiến truyền thừa khai mở, quả thật là một cảm giác vi diệu khó tả.
“A...” Bỗng một tiếng thét thất thanh kéo tất cả khỏi cảm giác mê mang kia.
Không biết từ lúc nào, tà khí yếu ớt chưa bị tiêu hủy hoàn toàn, lại lần nữa xâm thực lên sinh vật sống, tà linh lại tiếp tục xuất hiện thành đàn đông đúc.
“Bọn chúng trở lại rồi.” tinh thần Chí Nam trở nên căng thẳng.
Gào... Bỗng nhiên một vài con há miệng ra, ngay sau đó, những đạo sóng tà lực bắn về phía đám người còn sống sót.
“A...”
“Cứu tôi...”
“Tay của ta... Tay ta đang bị nhiễm tà...”
Những luồng sóng tà lực rơi vào thân thể, khiến cơ thể bọn họ trở nên ô uế, bị tà lực xâm thực, lập tức chuyển hóa thành tà linh.
“Chuyện gì thế này?” Phạm Ngọc Châu đứng chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336342/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.