Công công lấy ra một vật, đặt trên bàn làm Trần Lĩnh phải kinh hỉ, đây chính là vật ông cần lúc này.
Thanh Liên vừa gặm bánh bao vừa nhìn chiếc vòng xanh lục trên bàn, hoa văn lẫn cấu trúc vô cùng phức tạp, lại cho cô bé cảm giác không phải do con người làm ra. Thanh Liên mở to mắt nhìn Trần Lĩnh, ông liền giải thích: “Đây là Khế Ước Trận của một phong linh sư.”
Ánh mắt Thanh Liên càng kinh ngạc hơn, Khế Ước Trận chỉ có một vài linh sư có khả năng hiệu triệu nó. Họ sử dụng Khế Ước Trận để giam cầm yêu thú, biến chúng thành vũ khí của mình, những linh sư có thể ngộ ra Khế Ước Trận còn có một tên gọi khác, là triệu hồi sư.
“Chà, độ tinh khiết mười phần, các ngươi có thể lấy được Khế Ước Trận hoàn mĩ thế này đã làm lão phu đổi ý rồi, có lẽ ra sức giúp tiểu tử đó một phen cũng không thành vấn đề.” Trần Lĩnh vừa cầm Khế Ước Trận lên vừa soi xét xung quanh.
“Thế nhưng thiên hạ này, ngoài ta biết mộng thuật để lấy món hàng này ra còn có kẻ nào biết nữa sao?” Trần Lĩnh cau mày, ánh mắt lạnh xuống nhìn công công.
Vị công công kia vội vàng giải thích: “Không phải đâu tiền bối, là Vương, ngài ấy đụng phải một linh sư ma đạo, một kích giết hắn khiến hắn không kịp động niệm huỷ Khế Ước Trận, nhờ đó mới có được thứ này.”
“Là vậy sao...” Có lẽ ông hơi đa nghi rồi. Trần Lĩnh thu lấy Khế Ước Trận, đem Thanh Liên rời đi.
Công công đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336273/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.