“Hận sao?” Bị hỏi bất chợt khiến Đại Trà có hơi sững ra một giây. Vũ gia, nơi từng cưu mang, nơi bản thân trải qua năm tháng tuổi thơ, nơi mà hắn coi nhà... Không hiểu sao khoảnh khắc này nhìn lại lại thấy thực mơ hồ, giống như không có bất cứ liên quan gì.
Quá kỳ lạ, một chút hận ý với kẻ đã trảm sát Vũ gia hắn cũng không còn nữa.
“Hận thì làm được gì chứ. Con người chẳng phải nên nhìn về phía trước sao, người mất đã mất rồi, trả thù cũng chẳng khiến họ sống lại được.” Đại Trà vừa nói xong thì đưa bình rượu lên uống.
Chí Nam nhìn Đại Trà vài giây, quả thực không còn bất cứ hận ý gì, lời nói ra bình thản như thể Đại Trà và Vũ gia như người xa lạ, tự nhiên đến lạnh lùng...
Nhìn lại bản thân mình, hắn thật sự không làm được như thế. Cả tuổi thơ chịu đựng, cố gắng vì mẫu thân, vì y quán, vì những đứa trẻ kia... Bọn họ chính là tín niệm, là lí do mà Chí Nam cố gắng, là lí do mà hắn tồn tại.
Ngày hôm đó vẫn luôn ám ảnh hắn, hình ảnh mẫu thân cùng những đứa bé ấy nằm trong vũng máu, hình ảnh nữ hài với ánh mắt âm u lạnh lẽo cứ hiện về trong giấc mộng.
Tín niệm sụp đổ, Chí Nam mất đi phương hướng, trở nên lạc lõng nhưng Chí Nam không chết, hắn không cam tâm nhìn kẻ sát nhân phá hủy gia đình mình vẫn còn sung sướng ngoài kia.
Năm năm này, vì ôm ý nghĩ “báo thù” mà tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794824/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.