Cách cổng đông thành Thăng Long năm dặm nghiên về phía nam, có tồn tại một con sông lớn, tên gọi sông Hồng.
Con sông trải dài từ Cổ Loa xuống Thăng Long, rồi đến Cửu Chân và sau cùng đổ ra biển lớn.
Vù... ù... ù... Tiếng gió lướt trên mặt nước, tạo thành những con sóng nhỏ. Một chiếc lá từ cổ thụ gần đó rơi xuống, nhẹ nhàng đậu lên dòng nước trong.
Dưới ánh chiều tà, con sông phản phất vẻ cổ kính xa xưa, lại có một chút sinh khí trang nghiêm bừng bừng khiến cho lữ khách dù là vội vàng nhất cũng phải nán lại vài giây thưởng thức khung cảnh xa hoa.
Đường ven sông này vừa có ít yêu thú hoạt động lại vừa có binh sĩ tuần tra liên tục nên cực kỳ an toàn, lại là con đường ngắn nhất nối từ Thăng Long lên Cổ Loa, nắm vai trò rất lớn trong việc giao thương giữa hai bên.
Trên trời, một con chim trắng sải cánh lượn qua dòng nước lạnh, bay vút lên cây cao. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, cả con chim biến mất.
Một người đàn ông bình thường từ bên ngoài đi ngược vào dòng người, hắn không cảnh giác được có ánh mắt ở trên cây quan sát.
“Hừm... Huyễn cảnh thật tinh vi.” Vì ôm theo ý nghĩ không có kẻ nào dại dột hoạt động ở chốn đông người này mà Thanh Liên chưa từng tra xét nơi đây.
Thanh Liên hòa vào dòng người, đến nơi kẻ vừa biến mất kia. Dòng người này chính là do huyễn trận huyễn hóa ra, Thanh Liên đi xuyên qua bọn họ mà chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794823/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.