Hành trình bọn họ đi tìm Mạc Lăng không được nhanh cho lắm, phải mang theo đứa nhóc miệng còn hơi sữa, cùng một tiểu muội muội lúc nào cũng yếu nhược, sợ sệt, quả thực không làm cách nào mà nhanh được. Bạch Cẩm Y hốt hoảng, gấp gáp đến độ chân bước cũng ríu. Duy chỉ nàng biết Mạc Lăng đang bị phế hết võ công, không biết có nguy hiểm gì không, nàng không an tâm được. Trái lại, Mộ Nhược Ngôn rất thong thả, hắn không cần tìm người, cũng không muốn tìm người, nhiều lúc cũng quên mất mục đích ban đầu của mình là gì. Xem ra mục đích ban đầu, tìm được Thanh Sương kiếm đem về núi Không Động cũng không quá quan trọng.
Mà điều không ngờ rằng Hoàng Phủ Ám Minh, con bướm quý hiếm kia cũng không hề gấp gáp. So với thái độ ngày ban đầu gặp mặt, Hoàng Phủ kề dao vào cổ ép y tìm bằng được Thanh Sương Kiếm, bây giờ hắn trầm mặc hơn rất nhiều, cả ngày không có động tĩnh gì, nếu không cảm nhận được khí tức của hắn, khéo còn tưởng nhầm rằng hắn không còn đi theo bọn họ nữa.
Mộ Nhược Ngôn lo lắng người này có điều không ổn.
Có thật hắn không cần đi tìm người nữa không? Mộ Nhược Ngôn thấy không bình thường chút nào, trong trí nhớ lại hiện lên đêm hôm trước, hắn ta ngồi cô độc trên nóc nhà, nửa gương mặt chìm trong bóng đêm tịch mịch. Một người vốn tự do tự tại, vô lo cô nghĩ như y chịu không được. Có nhất thiết phải khổ sở như vậy không? Có đáng không?
Tuy nhiên, y không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ki-bat-nhao-hoi/649155/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.