Sau khi đi ra từ thang máy tầng âm 1, Trương Liễm không đi về phía xe của mình mà dừng chân tại chỗ, rút điện thoại trong túi quần ra.
Năm giây sau, Chu Mịch gọi điện thoại đến.
Anh liếc mắt nhìn, nhận điện thoại: “A lô.”
Hơi thở của cô gái có hơi gấp gáp: “Mẹ em tìm anh sao?’
Trương Liễm trả lời: “Ừm, mẹ em gọi điện cho anh, nói đến bây giờ em vẫn chưa về nhà, còn chưa được một tháng đã làm việc cực khổ không thương tiếc bản thân như vậy… Anh nói anh sẽ đưa em về.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, âm thanh oán giận cực nhỏ: “Phiền chết mất.”
Trương Liễm nghe thấy thì cười: “Sao nào, đi cùng anh hay ngồi tàu điện ngầm?”
Chu Mịch không ừ hử gì nữa, suy nghĩ rối như tơ vò.
Sự nhẫn nại của Trương Liễm đã khô kiệt, anh bắt đầu đi xuyên qua ma trận xe ô tô, còn đưa ra quyết định thay cô: “Đến đợi ở cửa A.”
—
Khi ngồi lên ghế phụ của xe Trương Liễm, tâm tư Chu Mịch giống như cái bóng đen bay qua trên nóc xe, bị đám mây đen che phủ.
Cô thắt dây an toàn lại, Trương Liễm liếc mắt nhìn: “Em nói xem em dằn vặt cái gì chứ.”
Chu Mịch căng môi: “Sao em lại dằn vặt rồi?”
Trương Liễm nhìn thẳng về phía trước: “Anh đưa em về nhà thì sao.”
Chu Mịch lập tức đào ra một lí do ngẫu hứng bên đường vừa mới nghĩ đến: “Ai mà biết có bị người trong công ty bắt gặp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456427/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.