Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ trên đầu tủ lạnh vừa phát xong câu “Bây giờ là tám giờ ba mươi phút giờ Bắc Kinh”, chuông ngoài hành lang đã vang lên.
“Chắc là Trương Liễm đến rồi.” Thang Bồi Lệ vui đến cả đường chân mày, vội vàng gác đũa xuống, chạy chậm ra mở cửa: “Ôi này đúng giờ thật đấy.”
Chu Hưng sâu kín liếc mắt theo bóng lưng của bà vợ, tiếp tục cúi đầu ăn cháo trắng.
Chu Mịch lại không có phản ứng gì, không nhanh không chậm phết phô mai lên bánh mì, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.
Đến khi Trương Liễm vào cửa gọi người, mẹ sốt ruột lấy dép lê cho anh, cô mới không nhịn được liếc mắt một cái.
Nhìn rồi là không thể rời mắt.
Thế mà hôm nay Trương Liễm lại mặc một chiếc áo sơ mi màu ấm, màu quả hạnh hay màu kaki nhạt, tôn lên nước da trắng lạnh của anh vô cùng hút mắt, còn có cảm giác ôn hòa gần gũi.
Trước đó, Chu Mịch cứ tưởng rằng anh là một người theo phong cách đơn giản mua đồ theo lố điển hình, quần áo gần như không có gì ngoài màu đen trắng nhạt nhẽo mà không dễ sai sót.
Đợi Trương Liễm thay dép lê vào rồi, Thang Bồi Lệ vui vẻ gọi vào trong phòng bếp: “Mịch Mịch, Trương Liễm đến rồi!”
Trương Liễm cũng nhìn theo qua đó.
Chu Mịch lập tức cúi đầu xuống, nhét miếng bánh mỳ nhỏ vào miệng.
Thang Bồi Lệ cười hỏi Trương Liễm: “Đã ăn sáng chưa?”
Trương Liễm trả lời: “Ăn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456426/chuong-25.html