Hai người duy trì một tư thế rất lâu, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian đang trôi qua, vẫn là Chu Mịch không chịu nổi mà ngửa mặt lên trước.
Môi Trương Liễm cũng rời khỏi mái tóc đen ẩm của cô, đôi mắt lại vẫn ở gần trong gang tác.
Vừa định bỏ tay đang gác lên vai anh xuống, anh đột nhiên nói: “Đừng buông ra.”
Chu Mịch không động đậy nữa, chỉ nhìn vào con ngươi như màu whiskey của anh, nhỏ giọng hỏi: “Cánh tay anh không tê hả?”
Trương Liễm nói: “Không tê.”
Chu Mịch nói: “Sau lưng em tê cứng rồi.”
“Tê ở đâu.” Anh rút một tay ra, như là lướt qua phím đàn, trượt xuống dọc theo cột sống của cô, dừng lại rồi xoa bóp phần thắt lưng cô: “Ở đây?”
Sự tê dại kích thích ở phần sau lưng lập tức truyền thẳng lên thân trên của Chu Mịch.
“Đừng có chạm loạn lên có được không?” Cô ngứa ngáy vươn về phía trước, cọ sát lồng ngực anh.
Yết hầu Trương Liễm động đậy, gần như nói ra bằng giọng gió: “Có phải không mặc không?”
Chu Mịch vừa định trả lời, phát hiện anh đã tự mình xác nhận từ sườn bên, động tác tự nhiên, cách lớp vải váy ngủ mỏng mà mát lạnh.
Chu Mịch kinh ngạc “Ưm” một tiếng, âm sắc nhỏ và tỉ mỉ, giống như whipping cream lỡ phun ra từ cái miệng đui bắt kem.
Mặt cô đỏ lên nhanh chóng: “Sắp ngủ rồi có ai còn mặc cái đó?”
“Rất muộn rồi, quay về nghỉ ngơi đi.” Trương Liễm buông tay, giọng nói kiềm chế vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456391/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.