Lúc hai người cùng xuất hiện trên bàn ăn, dì Trần sau bàn bếp lộ ra nụ cười vui mừng đầu tiên sau bao ngày lo lắng buồn bã.
Bà bê cốc Americano đã chuẩn bị sẵn ra cho Trương Liễm, dáng vẻ hiền hòa: “Hai người ăn nhiều một chút, lát nữa đi làm đừng để bị đói.”
Chu Mịch gật đầu hai cái, tầm mắt lại di chuyển về khuôn mặt của Trương Liễm đang uống cà phê, hồi lâu không rời đi.
Anh đặt cốc cà phê màu trắng cát xuống cái tách cùng bộ, nhìn lại: “Sao vậy?”
Chu Mịch hỏi: “Em chưa từng uống loại cà phê đen thuần này bao giờ, thật sự ngon vậy sao?”
Trương Liễm đẩy cả cốc lẫn tách đến trước mặt cô.
Chu Mịch chớp chớp mắt: “Ý anh là bảo em uống?”
Trương Liễm gật đầu.
Chu Mịch mỉm cười, bưng cốc lên thử một ngụm, bị đắng đến mức nhăn cả mũi lại.
Trương Liễm liếc cô, phát ra một tiếng cười thấp từ mũi.
Chu Mịch dùng một ngón tay đẩy về, có hơi ghét bỏ: “Không có phúc hưởng thụ.”
Trương Liễm gọi dì Trần, bảo bà đưa ít đường và sữa đến.
Trên bàn có thêm một đĩa đường và một cốc sữa nhỏ. Trương Liễm cầm kẹp gỗ, cụp mắt thêm hai viên đường vào trong cốc, lại đổ thêm sữa vào, khuấy lên vài cái, đưa lại cho Chu Mịch.
Chu Mịch hơi ngây ra: “Anh không uống nữa sao?”
Trương Liễm nói: “Uống đi, em uống không hết anh giải quyết giúp em.”
Chu Mịch dùng hai tay bưng cốc lên, nửa mặt dưới giấu đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456390/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.