Điện thoại trong túi không có động tĩnh gì nữa, Chu Mịch gấp gáp muốn vào trong cửa hàng lén nhìn trộm tin nhắn Wechat, tốc độ ăn kem bất giác nhanh hơn.
Khi ăn xong hết rồi, cây kem trong tay Quý Tiết thế mà vẫn còn lại hơn một nửa.
Cô có hơi ngại ngùng nhìn anh ấy: “Có phải tôi ăn nhanh quá rồi không?”
Quý Tiết nói: “Là tôi ăn quá chậm.”
“Đâu có.” Chu Mịch dùng khăn giấy lau lau miệng, lại quay đầu nhìn standee của người phát ngôn đứng bên cửa: “Không biết bên chụp ảnh có việc gì tìm tôi không, tôi đi vào trước đây.”
Quý Tiết lắc lắc kem: “Cảm ơn cô mời khách, còn thuận tiện kiếm tiền cho KFC chúng tôi.”
Chu Mịch cười cười: “Mua một tặng một, tôi là được thơm lây nhờ anh.”
Chân trước vừa bước vào cửa hàng, Chu Mịch đã vội vã rút điện thoại ra, mở Wechat.
Quả nhiên.
Cuộc trò chuyện với Trương Liễm dừng lại ở câu cô bảo anh vứt nhẫn đi, anh không nhắn lại bất kỳ nội dung nào nữa.
Thật ra… đều ở trong dự liệu.
Rõ ràng đã biết không còn dây mơ rễ má, cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, cô vẫn không có cách nào buông bỏ hết nhớ nhung.
Nguyên nhân từ chối cũng không phải vì chán ghét, là tự cô kháng cự và nản lòng, không biết phải đối mặt như thế nào.
Vậy nên cô lựa chọn không gặp, tránh kiểu nghi thức hai chiều có thể có có thể không này.
Cũng kỳ lạ thật, Chu Mịch cong môi tự giễu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456363/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.