Lúc cảnh sát đến nơi, trông thấy tôi ngồi ở góc phòng nơi mẹ tôi chết, trên người tôi dính máu rất nhiều. Bọn họ đột nhiên giật mình, nhìn tôi bằng con mắt nghi ngờ. Tôi nghe họ thì thầm: “Lẽ nào là đứa bé này giết mẹ?” Lại có kẻ phản bác: “Anh điên à? Thằng nhóc này lớn lắm cũng mới sáu bảy tuổi làm sao mà giết người!”
Mặc kệ bọn họ nói cái gì, tôi cũng đều im lặng. Bọn họ cảm thấy tôi là đứa trẻ không bình thường, mẹ chết mà tôi đến một cảm xúc cũng không có. Bọn họ cho rằng tôi bị sốc nên gây ra chấn thương tâm lý.
Bọn họ đem xác mẹ tôi về cục, cũng dẫn tôi cùng về lấy lời khai. Nhưng cả buổi thẩm vấn tôi một câu cũng không nói với họ. Bọn họ nói gì tôi cũng chỉ đều im lặng. Bọn họ là cảnh sát, phá án là chuyện của họ không phải sao, dây dưa với một đứa con nít như tôi thì có tác dụng gì. Bọn họ lại hy vọng từ trên người tôi tìm ra manh mối gì đó sao, đúng là nực cười!
Suy nghĩ đầu tiên của tôi về cảnh sát, tôi cảm thấy bọn họ đều là một lũ hề. Nếu bọn họ thật sự có năng lực, bọn họ đã không tốn mấy tiếng đồng hồ ngồi đây cố cạy miệng một đứa trẻ như tôi.
Sau khi phát hiện dù có hỏi thế nào cũng không hỏi ra được gì từ tôi, cảnh sát quyết định đưa tôi đến trung tâm điều trị chấn thương tâm lý dành cho những nạn nhân. Bác sĩ điều trị của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet/2783729/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.