Một tuần sau, Lan Anh cũng đã ổn định và được ra viện, tuy vậy cô vẫn còn yếu và đôi khi lơ đãng không để ý xung quanh.
Khi đặt chân vào căn phòng của mình bất ngờ cô rụt chân lại, một cảm giác vừa lạnh lẽo vừa quen thuộc tỏa ra chạm vào cô.
Lan Anh khẽ rùng mình, ánh mắt cô đảo liên hồi như đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng này. Bà Hồng thừa hiểu cô đang tìm thứ gì, bà cất lời trấn an.
"Hơn tuần nay con không ở trong phòng, giờ thấy lạ hả. Hôm nào mẹ con mình đi chùa cầu bình an cho con nhé!"
Lan Anh vẫn nhìn xung quanh rồi gật đầu ra chiều đồng ý với bà Hồng. Đi ngang qua bàn trang điểm, cô giật mình, nhìn lại chẳng có gì thì mới thở phào.
Quan sát từng cử chỉ hành động của con gái, lòng người phụ nữ ấy thắt lại, đôi mắt buồn rơm rớm nóng ấm.
"Rồi mẹ sẽ cứu con, mẹ sẽ không để ai chiếm lấy con nữa đâu!"
Những lời thì thầm tự bà nói trong đầu, sau khi Lan Anh ăn hết bát cháo rồi uống thuốc, cô chìm vào giấc ngủ. Bà Hồng nghe lời vị sư thầy, lấy một tấm khăn che phủ đi chiếc gương, còn đặt dưới gối của Lan Anh một con dao nhỏ.
Trong giấc ngủ, Lan Anh mơ màng thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm, cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai, lo lắng gọi mẹ.
Đột ngột phía sau cô, một bàn tay túm lấy cổ cô giật lại. Lan Anh ú ở khi gương kia áp sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet-nang-hau/3494341/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.