Hoàng Phong vì Thanh Vân mà việc triều chính cũng lơ đãng, Thái hậu Ngọc Lan lo lắng mà khuyên nhủ Hoàng Phong, chàng tuy không đành nhưng phải vì việc nước mà nghe theo. 
Hàng ngày Thái hậu sang Đông cung chăm sóc cho Thanh Vân, bản thân người cũng không rõ vì sao thời gian này nàng lại đổ bệnh. 
Càng ngày Thanh Vân càng yếu, nàng sợ hãi nắm lấy tay Thái hậu, nước mắt rưng rưng. 
"Thần sợ lắm, Thái hậu..." 
Thái hậu nghẹn giọng an ủi Thanh Vân. 
"Hoàng hậu có Tiên Vương phù trợ sẽ không sao cả!" 
Chẳng ai nghĩ rằng Thanh Vân đang bị yểm bùa, Hoàng Phong xây dựng một xã hội không có mê tín dị đoan. Bởi vậy chàng chỉ nghĩ Hoàng hậu của mình bị bệnh, mảy may không suy nghĩ về vấn đề tâm linh kia. 
Thanh Vân mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Thái hậu nhìn nàng đã say giấc thì mới đứng dậy. Rồi như nhớ ra điều gì liền gọi Thị Đào lại. 
Thị Đào đứng bên cạnh, cô vì thương Thanh Vân mà khóc đỏ cả mắt. Thái hậu cất lời hỏi. 
"Ngươi có phải con gái của ông Chín, người có căn xác Tứ Phủ phải không?" 
"Dạ? Bẩm Thái hậu phải ạ!" 
Thái hậu ngồi im lặng, ánh mắt nhìn vào khoảng trống trước mắt rồi thở dài nói tiếp. 
"Ta biết cha của ngươi. Tiếc rằng ông ấy đã mất, Hoàng thượng lại không tin vào những điều dị thần!" 
Thị Đào cúi mặt, bàn tay cô nắm chặt lấy nhau để kiềm nén nỗi lòng của mình. Bất chợt cô nhớ lại cảm giác của bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet-nang-hau/3494301/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.