“Chính hắn cũng biết mình đáng chết, ngươi cư nhiên lại không nghĩ ra được?” Lạc Cách thật mạnh hừ một tiếng, đem bảo kiếm bên hông ném xuống đất, ngạo thị nhìn Lệnh Tuyền nói: “Chính ngươi tự mình lo liệu hảo đi”  
Gã kép hát sợ tới mức té ngã trên đất, nhìn bảo kiếm trước mắt, bạch nhãn nhất phiên, ngất xỉu  
Lạc Cách nhìn gã kép hát hèn mọn liếc mắt một cái, đối Lệnh Tuyền quát: “Do dự cái gì? Muốn ta tự mình động thủ sao?”  
Lệnh Tuyền tuy rằng đối người này đều không phải thật tình thật ý gì, nhưng hắn cho tới bây giờ chỉ biết có văn chương, chưa từng tự tay sát sinh, hiện giờ bị Lạc Cách quát không dám cãi lời đành phải run run nhặt lên bảo kiếm, nhắm mắt, hướng thân thể vừa mới da thịt chi thân (đụng chạm da thịt a) đâm một kiếm 
Tai nghe một tiếng rên mạnh từ cổ họng gã kép hát vọng ra, vài giọt nhiệt huyết (máu nóng) vẩy ra dính trên tay, Gã kép hát kia hồn đã quy thiên  
Lệnh Tuyền nhẹ buông tay, bảo kiếm rơi xuống mặt đất kêu loảng xoảng  
Lạc Cách sắc mặt không thay đổi mệnh lệnh nói: “Đem kiếm của ta lau khô rồi đem lại đây”  
Lệnh Tuyền răng nanh đánh lách cách, miễn cưỡng xoay người lau khô bảo kiếm, đưa đến trước mặt Lạc Cách  
Lạc Cách lạnh lùng nhìn hắn đem bảo kiếm rút ra, xoẹt một cái đặt lên cảnh thượng (cổ) của Lệnh Tuyền, trầm giọng nói: “Nếu còn để cho ta biết từ miệng ngươi phun ra cái tên Kinh Vân, ta quyết không tha cho ngươi” âm trầm nhìn Lệnh Tuyền một lát, rút lại kiếm, nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-truc/1493732/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.