Buổi tối ở phòng An Lạc
"Mẹ..."
An Lạc vừa mới tắm xong, thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ video call liền lập tức gọi lại.
Đầu dây bên kia một người phụ nữ trung niên 45t bắt máy, nét mặt bà ấy hằn lên những dấu vết thời gian, có phần khắc khổ, làn da rám nắng, nụ cười mộc mạc hiền hòa ôn nhu.
"Lạc nhi à, con đã ăn tối chưa?"
"Con ăn rồi ạ" An Lạc lại nói dối mẹ không chớp mắt, cô không muốn bà phải lo lắng cho mình. Nhưng cái bụng đói phản chủ cứ liên tục đánh trống không ngừng như muốn vạch trần lời nói của cô.
"À, mẹ đã sắm đủ đồ dùng tết rồi, con đừng mang gì về nhé!"
"Mẹ đã mua quần áo mới chưa ạ?"
"Mấy bộ năm ngoái con mua mẹ mặc vẫn còn mới lắm, nên mẹ không mua nữa đâu. Ngược lại là con đó, nên chăm chút cho bản thân mình, mẹ thấy dạo này con lại gầy đi rồi. Đang độ tuổi xuân xanh, nên ăn diện một tí cho bằng bạn bè, còn sớm nhanh chóng tìm cho mẹ một chàng rể tốt nữa, đừng cố làm việc quá sức nhé!..."
An Lạc nhìn thấy mắt bà bắt đầu đỏ hoe, long lanh ngấn lệ, bà ấy lại sắp rơi nước mắt rồi. Mỗi lần thấy bà như vậy An Lạc không khỏi những chua xót trong lòng. Nếu không vì cô, có lẽ bà đã có một cuộc đời tươi sáng hơn bây giờ rồi.
Điều duy nhất cô có thể làm được chính là thay người ba đã mất của mình chăm sóc, hiếu thuận với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602100/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.