… Thế là Lâm Giai Thụy cứ mơ mơ màng màng như vậy ăn sạch Long Hoằng Văn. Sáng hôm sau lúc thức dậy, trông thấy Long Hoằng Văn sảng khoái tươi tỉnh đứng trước giường gọi mình dậy, Lâm Giai Thụy còn nghĩ liệu có phải ảo giác hay không, thực ra tối qua không hề xảy ra chuyện gì? Nhưng khi hắn xốc chăn lên, thấy dấu hôn trên cơ thể mình, cùng với dấu hôn bên trong cổ áo cố ý mở rộng của Long Hoằng Văn, hắn liền đỏ mặt. Đúng là không biết tiết chế gì cả. Tối qua cũng hiểu là ngủ kiểu gì nữa, hình như còn chưa tắm rửa gì, nhưng sao mình cảm thấy thân thể khoan khoái thế nhỉ? Lâm Giai Thụy nghi ngờ nhìn về phía Long Hoằng Văn. Long Hoằng Văn đi tới đặt một nụ hôn lên môi hắn, nói: “Dậy thôi, ăn sáng nào.”
Lâm Giai Thụy cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt, ậm ờ muốn nói gì đó, nhưng nhận ra thực sự không biết nói gì cho phải. Hắn ảo não gãi gãi đầu, nhìn dáng đi hơi thiếu tự nhiên của Long Hoằng Văn, không biết tại sao mình lại tiến thêm một bước với người này. Bản thân hắn không hề có ý định đó, quan hệ tiến thêm một bước đồng nghĩa với việc ràng buộc giữa hai người càng chặt chẽ. Đây chính là điều Lâm Giai Thụy cảm thấy phiền phức và không muốn xảy ra nhất. Nhưng dù gì cũng xảy ra quan hệ rồi, không thể giả vờ như không có được, hơn nữa chịu thiệt cũng không phải mình. Lâm Giai Thụy lắc lắc đầu, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thực ra Long Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim/82537/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.