Nhà của Lâm Giai Thụy vẫn vắng lặng mà sạch sẽ như vậy, nhưng nay có thêm vài phần sức sống – Trong nhà nhiều hơn mấy chậu cây cảnh Long Hoằng Văn tặng. Lâm Giai Thụy nói sẽ không chăm, nhưng vẫn bày trong phòng, thực ra nhìn cây tươi tốt hay không là đủ biết chủ nhân phí không ít công sức. Long Hoằng Văn ôm Lâm Giai Thụy khẽ cười, cái người này, cởi lớp vỏ bọc lạnh lùng ra, bên trong vừa yếu ớt vừa mỏng manh.
Lâm Giai Thụy đắc ý đủ rồi cũng phát hiện ra Long Hoằng Văn theo mình về nhà, hắn trầm mặc rầu rĩ một hồi, giữ lại hay đuổi đi đây. Dù sao người này luôn đối xử tốt với mình, không có hành vi gì quá khích, mình nói gì nghe nấy, hơi ngốc nhưng được cái dịu dàng, mình cũng không quá kháng cự, mà dù sao cũng đã đồng ý ở bên nhau rồi, giữ lại chắc không sao đâu nhỉ.
Thế là Lâm Giai Thụy liền chủ động hôn lên trán Long Hoằng Văn một cái, nói: “Tắm rồi đi ngủ.”
Long Hoằng Văn thật kích động. Đây là lần thứ hai anh bước vào nhà Lâm Giai Thụy, lần đầu tiên hình như là đầu mùa xuân nửa năm trước, hắn tái mặt đuổi mình ra ngoài, biểu cảm chán ghét và cự tuyệt. Lần này, hắn không chỉ hôn trán mình, mà còn ngầm cho phép mình ở lại… Long Hoằng Văn ngây ngẩn, muốn nói gì đó, nhưng lại kích động đến mức ngực phập phồng, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Giai Thụy biết anh sẽ phản ứng như vậy, quay người cười trộm một cái, đi lấy quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim/82536/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.