Long Hoằng Văn theo Lâm Giai Thụy về nhà lấy sách, cả đường đi trong lòng kích động vô cùng. Tuy bị cấm theo đuôi, nhưng có cơ hội tìm hiểu nơi ở của người ta cũng có thể xem là một niềm hạnh phúc.
Chỗ ở của Lâm Giai Thụy so với trong tưởng tượng của Long Hoằng Văn không khác nhau mấy, lạnh lẽo hệt như con người hắn, nhưng lại rất ngăn nắp gọn gàng. Mang đến một bầu không khí không dễ gì tiếp cận. Gian nhà là một phòng khách hai phòng, một nhà vệ sinh và một phòng bếp. Xung quanh đều là bầu không khí một người sống trong cô độc. Trong phòng khách có treo một vài bức hình, đa số là hình Lâm Giai Thụy đi qua một số nơi gặp gỡ một số người, cảnh mưa tầm tã trong đêm tối, con phố mờ tối không người, hay một vài bức ảnh người cùng vật, tất cả đều là ánh mắt sôi nổi nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Long Hoằng Văn cảm thấy những bức ảnh này có lẽ cũng chính là con người Lâm Giai Thụy, bên ngoài ôn hòa nhưng nội tâm mãnh liệt.
Mà phòng đọc sách của Lâm Giai Thụy lại được đặt trong phòng ngủ, một nửa là giường kê sát tường, nửa còn lại bàn đọc sách cùng giá sách đều chất đầy sách, đi ra ngoài là ban công. Ban công rất rộng, đặt một chiếc xích đu cùng một cái bàn, bởi vì trong phòng ngủ đầy sách nên tạo cảm giác rất nhỏ hẹp, đối lập hoàn toàn với ban công thoáng đãng. Thậm chí Long Hoằng Văn còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nằm trên xích đu nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim/82530/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.