Nhóm người Trịnh Thanh Mây ngày đêm ráo riết chuẩn bị cho buổi lễ sắp tới. Họ miệt mài tham gia vào mỗi một giai đoạn từ khâu lên kế hoạch cho đến khâu thực hiện, gần như dồn hết tâm sức cho sự kiện lần này.
Ba tiếng trước khi đêm văn nghệ diễn ra, buổi tổng duyệt được họ “giám sát chặt chẽ”.
Đinh Quang Lưu ngồi chống cằm nhàm chán vân vê trái nhãn trên bàn ban tổ chức: “Chẳng có gì đặc sắc!”
Lân Nhi ngờ nghệch nhìn anh: “Tớ thấy mọi người hát hay mà?”
Hứa Định Kiên mắt tuy dõi theo tiết mục bên trên, nhưng thật ra hồn đã lơ đãng lên chín tầng mây.
Nghe Lân Nhi nói vậy, anh không nhìn nổi nữa liền chen vào một câu: “Ngoài nữ thần của cậu ta ra những người khác đều là nghiệp dư.”
Đinh Quang Lưu không phủ nhận.
Lân Nhi im lặng bặm môi.
Trịnh Thanh Mây ghé tai cô nói nhỏ: “Mắt cậu ta mù, cậu thích cậu ta mắt cậu bệnh cũng nặng đấy!”
Lân Nhi nghe xong bất giác bật cười, chợt thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
“Suỵt!”
Trịnh Thanh Mây đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, chỉ tay về phía Hứa Huân đang nằm gục trên bàn.
Đinh Quang Lưu nhíu mày ghét bỏ: “Cậu ta phê thuốc à? Ồn vậy cũng ngủ được. Lân Nhi cười một chút cậu cũng cấm. Phiền phức!”
Hứa Định Kiên liếc mắt cảnh cáo đối phương: “Cậu vừa lớn tiếng với ai vậy hửm?”
Cứ mỗi lần nhớ tới giá trị vũ lực của Hứa Định Kiên, Đinh Quang Lưu chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/3000243/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.