"Đúng vậy, là tớ giở tính tiểu thư, là tớ chỉ biết nhận mà không biết cho. Nếu cậu đã nghĩ vậy thì chúng ta không cần làm bạn nữa đâu.”
Lân Nhi mắt đỏ hoe, xoay người chạy đi.
Đinh Quang Lưu biết mình lỡ lời, định chạy theo xin lỗi nhưng bị Vũ An Miên kéo tay trở lại.
Nghĩ đến sự việc trước mắt còn chưa giải quyết, anh cố nén cảm xúc bất an dưới đáy lòng: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ có cách.”
Vũ An Miên tỏ vẻ cảm động, nước mắt rưng rưng: “Cậu thật tốt, không có cậu tớ không biết phải làm sao.”
Đinh Quang Lưu ấm lòng, dẫn cô ta đến chỗ Trịnh Thanh Mây.
Trịnh Thanh Mây thấy vậy nhíu mày: “Sao cậu ta không lên biểu diễn đi, dẫn tới chỗ tôi làm gì?”
Đinh Quang Lưu sốt sắng lên tiếng: “Người đệm đàn cho cô ấy không tới được, cậu sắp xếp người giúp cậu ấy được không?”
Trịnh Thanh Mây nhún vai, tỏ ý không để tâm lắm: “Cứ phát nhạc là được, đâu nhất thiết phải một hai đòi có người đệm đàn cho bằng được.”
Đôi con ngươi Đinh Quang Lưu sáng rực: “Sao tớ không nghĩ ra sớm hơn chứ!”
“Không được!”
Vũ An Miên vội vã phản bác.
Hứa Định Kiên vừa hay tới gần bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”
Vũ An Miên khóc thút thít uất ức kể lể hết mọi chuyện.
Hai người kia còn kiên nhẫn nghe, Hứa Huân đứng bên cạnh Trịnh Thanh Mây nãy giờ đã bắt đầu gắt gỏng ngắt ngang: “Giờ tóm lại cậu muốn sao đây?”
Nếu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/3000241/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.