Trịnh Thanh Mây mơ màng tỉnh dậy, vách tường trắng xóa cùng mùi nước khử trùng gay mũi khiến cô bất giác nhíu mày.
Đầu cô như muốn nứt toát, nhưng vẫn gắng gượng chống tay ngồi dậy.
Gương mặt phóng to của Đinh Quang Lưu khiến cô giật mình xô mạnh anh ta ra.
Đinh Quang Lưu không biết đối phương lấy đâu ra sức lực lớn như vậy đẩy anh ngã vào cạnh bàn, cũng may kịp thời bám víu nếu không thì thắt lưng anh đã bầm tím: “Cậu định mưu sát tôi đấy à?”
Trịnh Thanh Mây nhìn rõ người trước mắt là ai lập tức buông lỏng: “Là cậu à.”
Đinh Quang Lưu ngồi gác chân trên xô pha gần đó, lấy vạt áo lau trái táo trên tay rồi cho vào miệng cắn một miếng: “Chứ cậu nghĩ là ai?”
Trịnh Thanh Mây liếc xéo anh: “Bạn học cứu tôi đâu rồi?”
Đinh Quang Lưu trừng mắt với cô: “Dù gì tôi cũng góp công đưa cậu tới đây. Cậu đừng có chỉ nghĩ đến đại ca thôi chứ!”
Trịnh Thanh Mây sửng sốt: “Hứa Định Kiên cứu tôi?”
Đinh Quang Lưu vừa nhai táo vừa gật đầu: “Đúng vậy! Cậu không biết cậu ta lúc đó phát điên như thế nào đâu. Một đấu ba cứ như người sắt không biết đau là gì. Giờ thì hay rồi, người đầy vết thương đang ở phòng khác băng bó kia kìa!”
Cô nghe vậy vội vàng xốc chăn, đến dép còn chưa kịp mang chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh.
Đinh Quang Lưu lắc đầu cảm thán: “Mấy đứa này cứ làm như đang đóng phim truyền hình không bằng.”
Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/3000233/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.