Cạnh góc thùng rác cách con hẻm Trịnh Thanh Mây bị bắt cóc chưa tới mười bước chân, nam sinh quần áo rách rưới nằm bất động, máu ứa ra từ miệng vết thương in hằn xuống nền đất.
“Ưm!”
Gần hai mươi phút sau, Hứa Huân mới lấy lại chút thanh tỉnh.
Cả cơ thể anh như muốn đứt lìa, không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.
Nỗi đau vượt quá sức chịu đựng khiến toàn thân anh tê cứng.
Khuôn mặt góc cạnh đã sưng đến biến dạng.
Đợi cơn đau giảm bớt phần nào, Hứa Huân khó nhọc chống người đứng dậy, nhưng chưa được vài giây cơ thể lại mềm nhũn ngã sụp xuống đất.
Phải tiếp tục như vậy đến lần thứ tám, anh mới miễn cưỡng đứng vững.
Hứa Huân lê bước chân nặng trịch đi tới công viên gần đó.
Anh giơ cao chiếc đồng hồ điện tử giá rẻ đã nứt vỡ kính ra ngang tầm mắt.
“Mới mười giờ.” Hứa Huân lẩm bẩm.
Anh lo sợ mẹ và cha dượng phát hiện mình về nhà trong bộ dạng này.
Nếu điều đó xảy ra, đêm nay anh đừng mong được ngủ trong nhà.
Hứa Huân chỉ còn cách nằm co người trên ghế đá, đợi đến một giờ sáng mới dám lén lút trở về.
Trong tâm trí của anh lúc này chưa một giây phút nào nghĩ đến hai từ bệnh viện.
Vì đối với một người ăn ngày không đủ ba bữa như anh, bệnh viện là nơi xa xỉ không dám nhắc tới, trừ trường hợp bất đắc dĩ.
Nhớ có lần anh sốt xuất huyết, hơi thở thoi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/3000232/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.