Trịnh Thanh Mây kéo tay Lân Nhi đến phòng học trống, cô bực dọc khoanh tay ngồi bịch xuống ghế: “Cậu trồng cây để người ta hưởng bóng mát giờ đã thấy hối hận chưa?”
Lân Nhi hai mắt đỏ hoe gào khóc: “Chứ cậu nói tớ phải làm sao? Dù sao cũng là tình cảm đến từ một phía, đáng lý ra tớ nên cắt đứt từ trước. Ai bảo tớ ngốc còn trách ai được?”
Trịnh Thanh Mây vỗ lưng cô, đợi đối phương ngưng khóc mới chậm rãi lên tiếng: “Nhưng nếu cậu nói ra ít nhất sẽ không thấy hối tiếc.”
Lân Nhi cười tự giễu: “Chỉ vì cậu không ở trong trường hợp của tớ nên mới nghĩ đơn giản như vậy. Cậu ấy quan trọng với tớ hơn cậu tưởng. Dù chỉ một phần trăm mất đi cậu ấy tớ cũng không có gan mạo hiểm.”
Cô cụp mắt trầm mặc giây lát bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện: “Nếu đổi lại là Hứa Huân cậu vẫn sẽ nghĩ vậy ư?”
Biểu cảm trên mặt Trịnh Thanh Mây cứng đờ trong phút chốc, nhưng rồi cô xua tay cười trừ: “Hứa Huân thì sao chứ? Hứa Huân hay các cậu đều là bạn tớ không phải sao?”
Đôi con ngươi đen thẳm của Lân Nhi khiến Trịnh Thanh Mây chột dạ. Cô ấy như cười như không lên tiếng: “Cậu chắc chứ?”
Trịnh Thanh Mây lảng tránh: “Sao đang nói chuyện của cậu lại chuyển sang tớ rồi. Giờ cậu tính sao?”
Lân Nhi ngồi xuống bục giảng hai tay chống cằm: “Ngoài chúc phúc cho hai cậu ấy tớ còn cách nào khác đâu chứ? Thôi cứ để tới đâu hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/2999898/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.