Lưu Mỹ Ái nằm dài trên xô pha, chăm chú dõi theo bộ phim truyền hình Hàn Quốc đang tới hồi gây cấn. Trên ti vi, nhân vật nam chính đang tiến lên lầu, trên tay cầm khẩu súng lục, nhẹ nhàng đẩy từng cánh cửa tìm kiếm tội phạm ẩn nấp.
Tiếng chuông cửa bất chợt khiến bà bực dọc ném gối ôm xuống sàn, miệng làu bàu nhưng vẫn bước từng bước nặng nề ra mở cửa.
“Ai đó?”
Gương mặt quen thuộc trước mắt khiến Lưu Mỹ Ái sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát bà ta lại cười rạng rỡ: “Thanh Thanh! Từ lúc tớ chuyển nhà tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu qua thăm tớ đấy!”
Triệu Thanh Thanh vội vã ôm chầm lấy đối phương: “Tớ nhớ cậu chết mất thôi.”
Nhưng bà ta không nhận ra, ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm trên mặt Lưu Mỹ Ái vặn vẹo đến khó coi, cứ như bản thân đang chạm vào thứ gì đó hết sức ghê tởm.
Thế nhưng, khi mặt đối mặt với Triệu Thanh Thanh, bà ta lại biến thành một người tri kỷ ngàn năm có một: “Cậu vào nhà ngồi trước đã, không phải hôm nay cậu đến gặp tớ chỉ vì nhớ tớ thôi đấy chứ?”
Triệu Thanh Thanh ngồi vào ghế cười hì hì lấy lòng: “Thật ra tớ còn muốn báo với cậu một chuyện khác rất quan trọng.”
Lưu Mỹ Ái nửa tin nửa ngờ: “Chuyện gì mà khiến cậu trăm công nghìn việc phải đích thân tới đây? Sao lại không nói qua điện thoại? Cậu làm tớ tò mò quá đây này!”
Triệu Thanh Thanh dường như đang rất vui, từ giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/2999869/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.