Hứa Định Kiên cúi xuống véo mũi cô: “Tớ cũng say sóng còn ai chăm sóc cho con mèo bệnh này đây?”
Cô xấu hổ úp mặt vào lồng ngực anh, mùi của biển còn vương trên áo kết hợp cùng mùi hương đặc biệt trên người anh khiến cô đỏ mặt đến lợi hại.
Nhưng cũng nhờ đó mà Trịnh Thanh Mây đỡ say tàu hơn, cô bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, cô giật mình mở mắt, vừa hay chạm phải ánh nhìn chăm chú, dịu dàng của anh.
Anh vén nốt lọn tóc còn lại ra sau tai cô: “Tớ thật nhớ lúc cậu cùng tớ để tóc màu đỏ rượu. Thật ra lúc đó tớ không thấy có gì sai cả, thậm chí còn vô cùng vui vẻ. Sau này lên đại học chúng ta cũng đổi lại màu tóc đó, được không?”
Khi nói lời này, anh có chút hoài niệm, nhớ nhung cùng xót xa.
Trịnh Thanh Mây như bị thôi miên, mê man trong ánh mắt si tình của anh, bất giác gật đầu.
Hứa Định Kiên cười hết sức vui vẻ, nắm lấy tay cô: “Tàu cập bến rồi. Chúng ta đến đảo Xích nào.”
Vừa bước chân ra khỏi tàu, Trịnh Thanh Mây tưởng chừng mình đang lạc vào thiên đường.
Cảnh sắc xung quanh toàn một màu xanh, màu xanh của những cánh đồng bao la vô tận, màu xanh của biển cả trong vắt và bầu trời rộng lớn.
Trịnh Thanh Mây hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cả linh hồn lẫn thể xác gần như được chữa lành hết thảy.
Đến đón họ là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/2999828/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.