Ba người yên lặng nhìn nhau. R là người phản ứng đầu tiên, hắn giơ tay che mắt rồi lại bỏ xuống. Sau đó, hắn hít một hơi, đi đến bên Từ Tư Bạch.
“S, hoan nghênh anh trở về.” Hắn nói.
Một câu bình thường nhưng khiến Tô Miên có cảm giác nhói đau trong lòng. Cô lặng lẽ nhìn hai người đàn ông. R ôm Từ Tư Bạch, anh cũng đặt tay lên lưng hắn.
Vài giây sau, hai người rời nhau ra, ánh mắt của Từ Tư Bạch dừng lại trên gương mặt Tô Miên. Nhưng anh lập tức nhìn R, khóe miệng để lộ nụ cười ôn hòa và bình tĩnh: “Tôi xin lỗi”.
R im lặng vài giây mới trả lời: “Anh chẳng có lỗi với bất kỳ người nào”.
Từ Tư Bạch lại đưa mắt về phía Tô Miên, nói nhỏ với R: “Tôi muốn ở cùng cô ấy một lát”.
Tô Miên như bị yểm bùa, toàn thân hóa đá, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
“Vâng.” R đi sang phòng bên cạnh rồi khép cửa, để lại không gian riêng cho hai người.
Từ Tư Bạch đi đến bên cô. Tô Miên liền cụp mi, quay sang một bên. Anh ngồi xuống sofa, cách cô không gần cũng không xa. Cô có thể ngửi thấy mùi formalin và mùi tanh quen thuộc tỏa ra từ người anh, còn cả mùi khói thuốc súng xa lạ nữa. Rõ ràng chỉ là mùi rất nhạt nhưng dường như lại đè nặng lồng ngực khiến cô không thở nổi.
“Vừa rồi, em có bị thương ở đâu không? Đầu có đau không?” Từ Tư Bạch cất giọng khàn khàn.
Tô Miên không ngờ anh lại mở đầu bằng câu hỏi này. Tựa như anh vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-ky-uc/1413971/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.