Mặc dù không còn nhớ mọi chuyện xảy ra năm xưa nhưng Tô Miên không ngờ Hàn Trầm là người duy nhất mà S buộc phải thừa nhận chịu thua; hóa ra cô và anh chỉ cách chiến thắng có một bước. Trong đầu Tô Miên chợt nhớ đến câu nói của Hàn Trầm, “Lúc bấy giờ, anh còn trẻ người non dạ nên mới để mất em. Là anh có lỗi với em.”
Hàn Trầm! Tất cả đều do chúng ta bị mất trí nhớ. Trên thực tế, anh chưa từng để mất em, không phụ lòng bất cứ người nào. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là chúng ta đã không còn xa cách.
Lục phủ ngũ tạng dội lên từng đợt đau buốt, Tô Miên nhắm rồi lại mở mắt, một ý nghĩ nào đó ngày càng trở nên rõ ràng, ép cô phải đối mặt một cách tàn nhẫn.
“Việc tôi bị mất trí nhớ và bị tráo đổi thân phận là do anh sắp xếp đúng không?”
Trong lúc cô im lặng, người đàn ông ở phía đối diện yên tĩnh chờ đợi, cũng tựa như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian ruột gan như đứt thành từng đoạn đó.
Hắn lại châm một điếu thuốc, hít một hơi mới đáp khẽ, “Đúng vậy. Thuốc là do Tân Giai chuẩn bị, có thể làm tê liệt thần kinh, khiến trí nhớ con người bị tổn thương. Có điều, chúng tôi không ngờ Hàn Trầm cũng xông vào căn phòng chứa hơi độc.”
Tô Miên cúi đầu. Cuối cùng, cô cũng đã sáng tỏ, vụ mất trí nhớ không phải là tai nạn ngoài ý muốn mà là âm mưu của tổ chức tội phạm. Hóa ra năm năm bị đánh cắp được bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-ky-uc/1413970/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.