Tôn Thất khó chịu nhìn Hàm Phi, đi cả ngày lại mang theo cái thứ gì về đây không biết.
Tam Thái từ ngoài bên ngoài đi vào nói gì đó với Tôn Thất.
"Anh chuẩn bị về sao vết thương ổn rồi chứ." Hàm Phi uống xong vừa ăn nho vừa hỏi.
Tôn Thất gật đầu, thái độ gì vậy chứ chẳng lẽ bị câm luôn rồi.
Có điện thoại Hàm Phi cũng không để ý đến Tôn Thất nữa.
"Alo mẹ."
"Hàm Phi bọn trẻ mất tích rồi." Mẹ chồng cô sốt ruột.
Sợ hãi bao trùm, bố mẹ chồng cô những năm gần đây tuy thu liễm không ít nhưng kẻ thù không phải chỉ một hai người.
"Con yên tâm bố con ông ấy đang cho người điều tra rồi."
"Mẹ bây giờ con sẽ về bên đó."
"Được."
Tôn Thất ngồi bên cạnh nắm lấy tay Hàm Phi.
"Em yên tâm đi bọn trẻ sẽ không sao đâu, tôi chuẩn bị máy bay rồi vốn ngày mai định về nước đi tôi đưa em đi."
Hàm Phi đang lo lắng cho bọn nhỏ chỉ kịp gật đầu.
Cherry, suri còn nhỏ như vậy bọn chúng sẽ sợ hãi nghĩ đến nước mắt Hàm Phi lại rơi.
Tôn Thất nắm tay Hàm Phi để cô dựa vào anh.
"Phi hai con không sao là anh đón các con qua Đan Mạch."
Hàm Phi kinh ngạc đẩy Tôn Thất làm anh ngã về đằng sau.
"Anh làm cái gì ai cho phép anh đón bọn nhỏ."
"Tôi là bố bọn chúng đón con mình là chuyện bình thường." Tôn Thất lạnh nhạt nói.
Hàm Phi không giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.