Tôn Lượng xuất viện tinh thần ổn định hơn nhiều, được ở với mẹ nuôi và các em cậu làm gì cũng thấy vui ba cậu tối nào cũng qua ăn cơm. Mẹ nuôi nói cậu sắp có thêm một em trai.
cuối tuần Tôn Thất đến sớm Hàm Phi vẫn chưa dạy bọn nhỏ đang xem hoạt hình trời mưa ẩm ướt thời tiết cũng dịu đi phần nào.
“Ba.”
“Ba ba ba ba.” Cherry, Suri đồng thanh hét lớn.
Khung cảnh trước mắt làm Tôn Thất có chút mất mát vì sự ngu ngốc của anh đã để các con chịu thiệt thòi nhiều năm qua cũng hại người con gái ấy vất vả khổ cực.
Ngồi chơi với các con thêm một lúc Tôn Thất vào bếp nấu bữa trưa, bận bịu suốt mấy tiếng đồng hồ mọi thứ xong xuôi vẫn chưa thấy Hàm Phi xuống nhà bọn nhỏ ầm ỹ như vậy cô cũng chưa dậy, sốt ruột hay là cô có chỗ nào không khỏe.
Bắt Tôn Lượng kéo lại, cậu đang chạy cùng các em tự dưng bị ba giữ lại Tôn Lượng khó hiểu.
“Mẹ sáng giờ đã dạy lần nào chưa.”
Tôn Lượng lắc đầu. “Chưa ạ, tối qua ba về được một lúc thì mẹ nôn liên tục sau đó bác sĩ tới khám tiêm gì đó sáng nay lúc bọn con vào phòng mẹ vẫn đang ngủ.”
Chuyện lớn như vậy mà không ai gọi điện cho anh hai con nhóc kia còn nhỏ chưa biết gì đã đành, Tôn Lượng lớn như vậy rồi vẫn không biết gọi cho anh còn cả cô nữa, bực bội không có chỗ phát hỏa Tôn Thất hậm hực lên phòng, Hàm Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700020/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.