Quả thật Chu Nhứ không xuống bếp nhiều.
Một đĩa cải trắng luộc, một khay dưa chuột trộn, thêm hai con cá nướng không biết chín hay chưa. Một buổi tối cứ thế trôi qua, vậy mà còn suýt chút nữa đã thiêu rụi phòng bếp.
May mắn thay, chỉ là có chút kinh sợ, không bị nguy hiểm gì.
Sau khi chuẩn bị xong, dọn dẹp ổn thỏa, vừa quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt hắn trong veo mà sâu thẳm, như chứa đựng đầm nước mùa xuân.
“… Sao thế? Trên mặt ta có gì à?”
Đôi mắt đa tình ấy chớp chớp như sao trời, rồi đột nhiên cong thành vầng trăng khuyết “A Nhứ ~”
Hắn cười ranh mãnh, trong giọng nói có mang theo chút giọng mũi “Cái tên thật hay, lại còn nhìn rất đẹp — A Nhứ, có phải rất nhiều người thích huynh không?”
Chu Nhứ trợn mắt đầy ẩn ý, nhét vào tay hắn một bát cơm vừa xới xong, nói “Ăn cơm của huynh đi, mồm miệng cứ liến thoắng.”
———————-
Họ thu xếp một lương đình bên cạnh giàn nho trong sân.
Lương đình không lớn, chỉ đủ cho hai người ngồi đối diện nhau.
Đối mặt với ‘sơn hào hải vị’ mà mình chuẩn bị, Chu Nhứ chỉ ăn đại vài miếng rồi không muốn ăn nữa, y dứt khoát cầm bình rượu ngắm trăng thưởng rượu. Dù sao y cũng không thật sự cần những thứ của người phàm này. Tuy nhiên, người đối diện thì rất có hứng thú, một bàn cơm canh đạm bạc nhưng lại như bữa tiệc Mãn Hán, ăn mà còn không quên nhìn chằm chằm Chu Nhứ.
Chu Nhứ dưới ánh trăng thật sự đẹp vô cùng. Tóc mai, lông mày, mắt sao cùng cánh mũi dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-than/236768/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.