Cuộc nổ súng diễn từ ban tối, tới tận rạng sáng hôm sau mới kết thúc. Lúc này Trần Bảo Ngọc đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Trương Thiên Hàn và Trịnh Phương Tuấn đang ở ngoài phòng, chờ bác sĩ ra. Sau vài giờ đồng hồ cấp cứu, đèn trong phòng cũng đã tắt. Bác sĩ cũng đã bước ra khỏi phòng.
Lúc này Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi “Cô bé đó sao rồi?”
“Tạm thời đã ổn định, nhưng di chứng để lại sau này sẽ rất nhiều. Viên đạn nằm kẹt lại trong hộp sọ, gần với não thùy trái. Tạm thời không lấy ra được.” Bác sĩ thở dài.
“Nếu không lấy ra được thì phải làm sao?” Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi.
“Thì phải sống chung với nó cả đời, sẽ ảnh hưởng tới thần kinh não bộ. Có thể mất trí nhớ tạm thời, không biết ai lại nỡ ra tay nặng với một đứa bé như vậy.” Bác sĩ lắc đầu nói.
Nói xong bác sĩ cũng rời đi, chỉ dặn dò nhớ chăm sóc tốt cho Trần Bảo Ngọc, đừng để cô bé quá căng thẳng, hay kích động quá mất.
Lúc này Trịnh Phương Tuấn lên tiếng “Cậu tính sao với cô bé đó.”
“Cùng lắm sẽ bảo hộ, nuôi dưỡng cô bé đó tới năm mười tám tôi. Kiếm một bác sĩ giỏi giúp cô bé đó lấy viên đạn ra.” Trương Thiên Hàn nói.
“Tôi mong cậu nói được làm được.” Trịnh Phương Tuấn nói.
[…]
Trở về với thực tại Trần Bảo Ngọc lúc này đang ở nhà, nằm dài trên giường của mình. Cô đang suy nghĩ bước tiếp theo nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-sat/2637938/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.