Lục Tây Kiêu phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng giờ phút này không rảnh để bận tâm.
Anh giữ gáy Chu Vãn, đầu ngón tay thon dài luồn qua tóc cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên, hôn cô với một loại cảm giác xâm lược, cuốn sạch.
Hơi thở đan xen, kiều diễm lan tràn.
Rõ ràng đã gần nhau như vậy, nhưng vẫn cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Lục Tây Kiêu nắm cả eo Chu Vãn, ôm người lên chân của mình, lưng cô dựa vào bàn ăn, bị động đón nhận, bị anh hòa tan hoàn toàn.
Lục Tây Kiêu cảm thấy có lẽ người bị sốt là mình, cả người đều nóng hổi, lý trí tràn đầy nguy cơ bị đốt sạch.
Eo Chu Vãn rất nhỏ, trên người có mùi sữa tắm dễ ngửi.
Mùa đông qua, cởi bỏ lớp áo khoác vừa dày vừa nặng, thậm chí Lục Tây Kiêu còn có thể cảm giác được độ cong và độ lõm vào của eo cô.
Anh không nhịn được dùng thêm chút lực, đầu ngón tay nặng nề vuốt ve nhè nhẹ eo cô.
Nhưng bao nhiêu cũng không đủ, anh hãm sâu vào trong đó, không khống chế được hành động của mình.
Anh dùng sức ôm Chu Vãn vào trong ngực, đầu ngón tay đẩy vạt áo của cô ra.
Lúc đầu ngón tay nóng hổi của anh chạm vào, cả người Chu Vãn cứng đờ trong thoáng chốc, lưng cũng thẳng lên, nhưng cô không có chút giãy giụa hay phản kháng nào.
Lục Tây Kiêu có thể cảm giác được cô rất khó chịu, nhưng lại đang ép bản thân mình đón nhận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529975/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.