Nghe thế, Phương Viên nổi giận. Hạ Ninh ở bên cạnh không tiện xen mồm vào, quan hệ giữa cô và Phương Viên dù tốt đến đâu thì bản thân cũng là người ngoài, vì thế lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ khoảng bốn mươi nhuộm quả đầu màu rượu vang kia, sau đó dời mắt đi.
Phương Viên nhìn ba Phương, cố gắng khống chế cảm xúc, miễn cưỡng nở nụ cười, bình thản nói chuyện với vợ sau của ba mình: "Dì, dì lại chọc con rồi, bây giờ cơm con ăn còn phải nhờ người ta tiếp tế, lấy đâu ra tiền mua mấy thứ thuốc giảm cân."
"Đúng vậy, dì quá đề cao Phương Viên rồi." Hạ Ninh bật cười, "Cô ấy hiện giờ nghèo không một xu dính túi, lúc trước còn ăn nhờ nhà cháu, dì không thấy chủ nợ này đang tới bệnh viện đòi nợ cô ấy sao? Nếu cô ấy có tiền mua thuốc giảm cân mà không chịu trả cháu, cháu sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ấy!"
Ba Phương biết Hạ Ninh là bạn thân của Phương Viên, nghe cô ấy nói vậy, bản thân dù sao cũng là người lớn, còn là ba của Phương Viên, không nói câu là chuyện không thể, vì vậy để bảo vệ mặt mũi của mình, ông ta vẫn duy trì thái độ hiền hòa, lên tiếng hỏi Hạ Ninh: "Phương Viên nợ cháu bao nhiều tiền? Chú trả cho cháu thay nó."
"Vậy thì không cần, cháu và Phương Viên là bạn, hiện giờ cô ấy không nơi nương tự đã không dễ dàng, tục ngữ có câu, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, hiện giờ Phương Viên không có nhà, nếu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445166/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.