"Tớ không sao." Phương Viên nhẹ nhàng lắc đầu, "Lát nữa rút kim tớ phải đi, bên đơn vị..."
"Bên đơn vị Đới Húc kia đã xin nghỉ giúp cậu rồi, cậu tỉnh táo chút đi!" Hạ Ninh trừng mắt liếc Phương Viên một cái, "Cậu đó, đúng là không thể khiến người khác ăn tâm, vì mấy câu nói của người ngoài, cơm cũng không ăn, để sức khỏe xuống dốc như vậy! Sau đó thì sao chứ, không biết quý trọng sức khỏe còn đòi học người ta cuồng công việc, mệt tới mức tụt huyết áp còn bị cảm nắng, may mà người đi cùng cậu là Đới Húc đấy! Khi nãy tớ tới, bác sĩ còn khen anh ấy, nói anh ấy áp dụng cách hạ nhiệt độ vật lý đúng chỗ, bằng không cậu sao có thể khỏe lại nhanh thế hả?"
"Cậu thân với anh ấy từ khi nào vậy?" Phương Viên kinh ngạc, cô nhớ rất rõ bản thân chỉ hôn mê bốn tiếng mà thôi, cũng không phải bốn ngày, bốn tháng, bốn năm, vì sao vừa tỉnh lại gặp nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy? Ví dụ như vì sao Hạ Ninh lại ở đây, vì sao Đới Húc lại tới nhà ga đón cô ấy?
Hạ Ninh giống như biết trong đầu Phương Viên nghĩ gì, rất kiên nhẫn kể lại mọi chuyện: "Gần đây tớ hơi buồn bực, không, đúng hơn là rất buồn bực, suy xét thật lâu, bỗng không muốn ở thành phố C nữa, tớ muốn tìm một nơi khác bắt đầu lần nữa. Chuyện này có hơi phức tạp, bản thân cũng nói không rõ, cậu còn đang bệnh, đừng hỏi, sau này từ từ tớ kể cậu nghe. Tóm lại lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445165/quyen-3-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.