Cho dù dùng sức thế nào, Phương Viên dẫu sao cũng chỉ là một cô gái, sức lực đương nhiên kém hơn Đới Húc càng đừng nói chiều cao của hai người chênh lệch, viên gạch kia tuy rằng cùng ném theo phương hướng khi nãy Đới Húc ném nhưng điểm rơi lại gần hơn rất nhiều. Đới Húc đi qua, cân nhắc khoảng cách giữa hai viên gạch, ở giữa vị trí của chúng khoa tay múa mấy cái, thoạt nhìn hình như đang tính toán gì đó. Lúc bắt đầu Phương Viên không nhìn ra manh mối, chỉ biết yên lặng nhìn Đới Húc một mình đi tới đi lui, có điều nhìn cả nửa ngày, cô dần dần ngộ ra. 
"Tiền..." Cô vừa mở miệng liền thấy Đới Húc quay đầu, lập tức im bặt, Đới Húc đã không ngừng nói không thích bị người ta gọi là "Tiền bối", cô tốt nhất là sửa lại cách xưng hô, nhưng gọi thẳng tên người ta có vẻ không được lễ phép. Nhất thời Phương Viên không biết gọi Đới Húc là gì, đành phải căng da đầu xem nhẹ vấn đề xưng hô, đi thẳng vào chủ đề: "Anh đang tính toán xem hung thủ từ vị trí nào vứt bỏ miếng thịt kia sao?" 
"Em chỉ nói đúng một nửa, vị trí này không có gì đáng để tính toán, là hiển nhiên." Đới Húc chỉ vào vị trí Phương Viên đang đứng, "Vị trí hiện tại của em ở ven đường, bên dưới sạch sẽ, cách bãi đất trống không xa, cho nên khoảng cách mấy miếng thịt kia tương đối gần, hơn nữa tuyết đọng san bằng mặt đất khiến dấu chân không thể bị phát hiện rõ ràng, bên dưới cũng là đường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/444976/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.