Sau khi Lâm Phi Ca và Mã Khải đi, Phương Viên liền vội vàng đuổi theo Đới Húc ở phía trước, Đới Húc đi không tính là nhanh, có điều người cao chân dài, bước chân đương nhiên khá lớn, Phương Viên đuổi theo phía sau, ba bước có tới hai bước là chạy. Hiện trường nằm trên bãi đất hoang bên ngoài khu dân cư, bên cạnh là bờ tường rộng lớn, nhưng lại không phải đường cái phồn hoa, hơn nữa đang lúc mùa đông khắc nghiệt, tuyết đọng trên đất trống dày đặc, đi đường một chân sâu một chân nông, thỉnh thoảng còn bị trơn trượt, chờ tới đuổi kịp Đới Húc, Phương Viên đã thở hổn hển, khăn quàng trên cổ đã kết một tầng sương trắng. 
Đới Húc nghe phía sau có tiếng động, quay đầu thấy Phương Viên đang cố gắng đuổi theo, sửng sốt một chút, bước chân bất giác chậm lại, kinh ngạc hỏi: "Sao em còn ở đây? Không cùng bạn học qua kia sao?" 
"Dạ không, vụ án này khá đặc biệt, em không qua kia xem náo nhiệt nữa, vả lại phỏng chừng bên này đang cần nhân thủ." Phương Viên khách khí cười nói với Đới Húc, "Tiền bối, hiện tại chúng ta làm gì?" 
"Gọi tôi là Đới Húc được rồi, gọi tiền bối nghe thật không quen." Đới Húc xua tay, tựa như không quen với kiểu khách khí câu nệ như vậy, "Tôi sao... Đang định đi tìm hiểu xung quanh." 
"Để tìm những khối thi thể khác bị vứt bỏ sao?" Phương Viên vừa đi theo vừa hỏi. 
"Coi như vậy đi, chủ yếu không nằm ở việc có tìm được khối thi thể khác không, tìm được mấy khối, quan trọng là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/444975/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.