“Tiêu Nhiễm, Kim lão gọi!” Tân Dư đứng ở cửa, thanh âm chợt dừng lại, ‘thượng dược’ cũng không cần đóng cửa sao? Lôi Vô Nhai, mặt không đỏ, tim không loạn nhịp. Hắn liền buông Tiêu Nhiễm ra, bắt đầu dọn dẹp lại thuốc và băng vải. Tiêu Nhiễm nhíu mày: “Đóng cửa làm gì? Đại nam nhân còn sợ có người nhìn trộm?” “Ha ha…” Tân Dư che miệng cười khẽ. “Kim Lão gọi các ngươi ra đại sảnh, hắn có cái gì đó cần đưa cho ngươi.” “Ân, là cái gì?” Tiêu Nhiễm hỏi. “Chẳng lẽ lại là ngân phiếu?” “Ngay cả ta hắn cũng giữ bí mật đây.” Tân Dư cười đáp. “Ta đi trước, các ngươi từ từ đến sau đi.” “Hảo.” Lôi Vô Nhai dọn dẹp xong rồi, Tiêu Nhiễm cũng đã mặc lại y phục, y nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng. “Làm sao vậy?” Lôi Vô Nhai hỏi. “Không có gì.” Tiêu Nhiễm nói, sau đó xoay người lại, hướng đại sảnh thẳng tiến. Muốn truy y thì cứ truy đi. Đợi chờ vô vọng đã khiến tâm y chai sạn rồi. Bằng năng lực của y, chẳng lẽ không đủ khả năng vứt bỏ được một Lôi Vô Nhai sao? “Các ngươi tới rồi.” Kim Ngân đang đứng ở đại sảnh chờ. “Kim lão có đại lễ gì cần cấp cho ta vậy?” Tiêu Nhiễm cười hỏi. “Chỉ là chút lễ mọn, không nên khách sáo vậy.” Kim Ngân cười. “Ngươi cũng sắp đi rồi. Trong khoảng thời gian ngươi ở đây, ta đã không thể giúp được gì to tát. Cái này là đan dược do một lão bằng hữu của ta cướp được. Nó do nhiều loại dược liệu đặc chế, có thể điều nội thương, trừ độc tố. Khi cấp bách còn có thể bảo toàn tâm mạch, kéo dài tâm mạch được trong chốc lát. Ngươi mang theo chúng sẽ rất hữu dụng.” “Vật này rất quý giá.” Tiêu Nhiễm nghiêm mặt nói. “Kim lão nên giữ lấy, cái này trong trường hợp nào cũng có thể dùng được.” “Ta không giống ngươi xung quanh chỉ toàn là nguy hiểm. Một lão già suốt ngày nhàn nhã trong nhà như ta, có dùng cũng thật lãng phí.” Kim Ngân cười. “Không phải ta có cái miệng con quạ, nhưng rất nhiều chuyện vốn không có tuyệt đối. Kim lão, đa tạ ý tốt của lão. Tiêu Nhiễm cũng không từ chối nhiều. Thuốc này ta chỉ lấy một nửa, còn một nửa lão nên giữ lại phòng thân.” “Như vậy cũng tốt.” Kim lão cũng nghiêm mặt nói. “Tiêu Nhiễm, mọi chuyện ngươi không cần quá khách khí với ta. Cái mạng già này năm đó cũng là do ngươi cứu. Ơn cứu mạng, có báo thế nào cũng không đủ.” “Kim lão, lão lại nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.” Tiêu Nhiễm cười nói. “Vốn là nhờ Kim lão ngài phúc lớn mạng lớn. Thử nghĩ lúc đó, ngoài ngài ra, ai lại có thể đi tin tưởng một tiểu hài tử như ta?” “Năm đó ngươi tám tuổi, nhưng ta đã nhìn ra bản lĩnh của ngươi. Ngươi đối mặt với chuyện gì cũng phi thường bình tĩnh, nhất định sẽ làm nên đại sự. Lão nhân quả thật đã không nhìn lầm, ha ha!” Lôi Vô Nhai mặc dù không hiểu lắm về sự tình hai người đang nói, nhưng đại khái dường như có liên quan đến việc hai mươi năm trước Kim lão lui về ẩn cư. Khi đó, Tiêu Nhiễm được tám tuổi, còn hắn vừa tròn chín tuổi. Hắn thật muốn biết xuất thân của Tiêu Nhiễm, quá khứ của Tiêu Nhiễm. “À đúng rồi, lần này ta sẽ không theo các người đến Hàng Châu.” Tân Dư tiếp lời. “Chuyện ở đây xử lý xong, ta sẽ trở về kinh thành.” “Cũng tốt.” Tiêu Nhiễm trả lời. “Sớm biết là ngươi ngại bị ta vướng tay vướng chân mà.” Tân Dư nửa thật nửa đùa nói. “Nào dám. Ta thật lòng cảm tạ sự quan tâm, trợ giúp của ngươi. Nhưng các người cũng biết, ta chính là nguyên nhân mang lại phiền toái.” Tiêu Nhiễm chân thành trả lời. Nói vậy không phải y cũng đã khuấy động cuộc sống của Lôi Bảo Chủ rồi sao? Tân Dư lén cười trong lòng, nhưng nàng cũng rất thông minh, không để lộ ra ngoài. “Tiêu Nhiễm, ngươi xưa nay vẫn luôn độc lai độc vãn, cũng không phải là không tốt…” Kim Ngân cười, than: “Nhưng nếu có thêm một người bên cạnh chiếu cố, cũng không phải là một ý tệ.” “Một thân một mình hành tẩu, khi gặp bất trắc, ngoại trừ bản thân ra, toàn bộ đều là địch thủ, có thể thoải mái hành động.” Tiêu Nhiễm đáp. “Như vậy người bạn kia không phải rất dư thừa sao?” Trong lòng Lôi Vô Nhai đột nhiên thắt lại. “Ngươi đó…” Kim Ngân bất đắc dĩ cười nói. “Cũng được, sớm biết không thể tranh luận cũng Tiêu công tử ngươi mà. À, ta đã đặt sẵn một bàn tiệc, xem như tiệc tiễn chân các ngươi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Trăng đã lên cao, gió thổi hiu hiu, Tiêu Nhiễm tay cầm một bầu rượu. Y chuẩn bị thừa dịp đêm khuya, len lén đi tới tháp đình ở hậu viện, liền nhìn thấy đã có người chiếm chỗ tự khi nào. “Tiêu công tử?” Tiểu Nhu khẽ chớp đôi mắt đẹp, có chút kinh ngạc, chợt nhìn thấy bầu rượu trên tay y, liền hiểu rõ. “Khụ, cái này… Cái này không phải là nước sao?” Tiêu Nhiễm nháy mắt. “Ân, nửa đêm khát nước à?” Tiểu Nhu không những không vạch trần, mà còn giả vờ theo y. “Ân, ngủ không được.” Tiêu Nhiễm bước đến bên cạnh hắn, ngồi xuống. “Còn ngươi? ” “Trong phòng có chút ngột ngạt, nên ta ra đây hóng gió.” Tiểu Nhu đáp. Tiêu Nhiễm mang theo chén rượu, nhân tiện hớp một ngụm: “Thế sự quả nhiên vô thường, chỉ trong một thời gian ngắn đã phát sinh không ít chuyện. Ngươi ở chỗ Trang Kỳ có quen không?” “Tốt lắm.” “Tại sao lại chuộc thân?” “Vì ta đã để dành đủ tiền.” Tiêu Nhiễm cười: “Trước kia cho ngươi tiền, ngươi lại không muốn. “Xài tiền của chính mình kiếm được, mới có ý nghĩa.” Tiểu Nhu trả lời. “Vậy có phải Trang Kỳ đã giúp ngươi chuyện gì không?” “Đại loại là chạy trốn thoát thân.” “… ” Tiêu Nhiễm nhu nhu thái dương. “Ngươi cũng thật là, luôn lạnh lùng như thế, không biết trên đời này có gì có thể làm ngươi hứng thú đây.” Tiểu Nhu buông tay xuống, trong đầu liền hiện ra thân ảnh của một bạch y nhân đang nằm trên tháp quý phi. Hắn nhìn thoáng qua thấy Tiêu Nhiễm đang uống rượu. Không hiểu lúc nào vị thủ lĩnh này sẽ đoán ra hắn có hứng thú với Mai, cho dù đó chỉ là một tia tình cảm nhỏ nhoi. Suy nghĩ một chút, thiếu nhiên xinh đẹp, hoạt bát này liền lên tiếng: “Ngươi không thể đem hết toàn bộ trách nhiệm trút lên đầu Lôi Vô Nhai.” Tiêu Nhiễm liền ngừng uống, nhíu mày hỏi: “Có sao?” “Hắn không phải là hư tình giả ý. Nhưng ngươi, mặc dù thật tâm, nhưng lại đem trái tim của mình khóa kín lại cũng là sự thật.” Tiểu Nhu nói. “Ân?” Tiêu Nhiễm khẽ cười. “Khó có dịp ngươi mở kim khẩu bình luận.” “Với năng lực của Tiêu công tử, đối phó với loại nam nhân ngốc nghếch như hắn, mười người cũng không làm khó được ngươi.” Tiểu Nhu thản nhiên nói: “ ‘Không muốn nói gì’, ‘Quan tâm sẽ bị loạn’, ta thấy đó là vì ngươi căn bản không tin vào tình yêu.” Tiêu Nhiễm bỗng nhiên nở một nụ cười thản nhiên: “Ta là vì không tin, nên mới đem trái tim mình khóa chặt lại.” “Hắn không phát hiện ra ngươi cũng như tình cảm của chính mình, ngươi cũng không phát hiện ra, cho nên không thể đem trách nhiệm trút hết lên đầu của hắn. Ngươi chịu thương tâm, hơn phân nửa là do ngươi tự chuốc lấy.” “… Ngay từ lúc đầu, ta biết bản thân rất thích hắn. Nhưng lại không dám khẳng định sẽ có thể như vậy suốt đời. Cho nên khi theo hắn về Lôi Gia Bảo, nghĩ nên thử tận hưởng cuộc sống một chút. Nhưng sau đó, không hiểu sao lại càng lún càng sâu. Ta mơ hồ giãy giụa muốn thoát ra. Trong lòng hắn vốn có người khác, ta không tài nào bỏ qua được. Hư tình giả ý của hắn, khiến cho ta rất không cam lòng.” Tiêu Nhiễm có chút buồn bã. “Tiêu công tử ngươi nói vậy là hơi khoa trương rồi, hay nên dùng lại câu lúc nãy.” Tiểu Nhu lại nói: “Ngươi chỉ là không chịu tin vào tình cảm của chính mình.” Tiêu Nhiễm cũng không nói thêm lời nào nữa. “Rất nhiều chuyện, ngươi sao lại không nghĩ ra.” “… Quả nhiên, người tỉnh táo nhất vẫn là ngươi.” Tiêu Nhiễm thản nhiên nói. Tiểu Nhu từ chối cho ý kiến. “Sao ngươi lại dám nói những lời này với ta?” Tiêu Nhiễm nghiêng đầu hỏi. “Không sợ ta sẽ trả thù sao?” “Tùy ngươi.” Tiểu Nhu vẫn bất động thanh sắc như cũ. “Ta vốn chỉ là quan tâm ngươi.” “Được rồi.” Tiêu Nhiễm thở dài. “Được rồi, ngươi rất thích ăn mơ, đúng không?” “Không sai.” Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. “Không còn sớm nữa, ta muốn đi ngủ. Ngươi cũng nên uống ít một chút rồi ngủ sớm đi, rất nhiều người lo lắng cho ngươi đó.” “Hảo.” Tiêu Nhiễm bất đắc dĩ đáp. “Quả nhiên thời gian ở Lôi Gia Bảo là vui vẻ nhất, ít nhất cũng có thể uống rượu thỏa thích, không giống như bây giờ.” “Đời người có được có mất, vi cá và tay gấu, rất ít người có thể chọn hết được.” Tiểu Nhu đứng dậy, lãnh đạm cười nói. “Ngủ ngon, Tiêu công tử.” “Ngủ ngon.” Tiêu Nhiễm nói với ra. Uống cạn đến giọt cuối cùng, Tiêu Nhiễm dựa vào thành lạnh lẽo ở trong đình, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng. Là người, ai cũng phải gặp không ít xúc cảm biến hóa diệu kỳ. Tiêu công tử y cũng không ngoại lệ. Cuộc đời y đến nay, luôn gập ghềnh trắc trở cùng trải đầy chông gai. Có lúc từng nghĩ, nếu như có thể, y tình nguyện chỉ là một nông phu tầm thường, mặt trời mọc thì vác cuốc ra đồng, mặt trời lặn thì về nhà ngủ. Hết lần này đến lần khác từ lúc sinh ra tới giờ, đều phải vất vả giữ mạng sống. Thật nực cười… cái gì mà nghĩa hiệp, cái gì mà tiêu sái, phong lưu. Nói thẳng ra tất cả đều là trong thập tử nhất sinh mà tôi luyện thành. Trước kia, mỗi lần lâm nguy, đều dựa vào tài trí có thừa của mình mà giả quyết xong xuôi. Thậm chí còn có chút tâm cơ riêng, nghĩ tới có lẽ nếu không cẩn thận bị mất mạng cũng không phải không tốt. Mặc dù trước kia từng thụ thương đến suýt chết, nhưng vẫn luôn thấy mọi chuyện thật dễ dàng, không giống như lúc này. Nam nhân kia chính là nguyên nhân. Y không thể thẳng thừng từ chối Lôi Vô Nhai như vẫn làm với bọn Trang Kỳ, Tiểu Ngôn. Ba năm trước khi đến Lôi Gia Bảo, ngoài trừ việc muốn báo ân rồi dần có tình cảm với Lôi Vô Nhai ra, một phần cũng vì y đã quá chán ghét cuộc sống đầy phiền toái và ngập tràn nguy hiểm này. Lôi Vô Nhai quả thật đã cho y sự bình thản cùng yên bình. Nhưng đồng thời cũng đã bóp nát trái tim y. Trong thời gian đó, y đã cho phép mình như một người bình thường. Được thỏa sức yêu đương, chân thành yêu hắn… Sau đó… chờ hắn yêu mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]