“Tiêu Nhiễm, Kim lão gọi!” Tân Dư đứng ở cửa, thanh âm chợt dừng lại, ‘thượng dược’ cũng không cần đóng cửa sao?
Lôi Vô Nhai, mặt không đỏ, tim không loạn nhịp. Hắn liền buông Tiêu Nhiễm ra, bắt đầu dọn dẹp lại thuốc và băng vải.
Tiêu Nhiễm nhíu mày: “Đóng cửa làm gì? Đại nam nhân còn sợ có người nhìn trộm?”
“Ha ha…” Tân Dư che miệng cười khẽ. “Kim Lão gọi các ngươi ra đại sảnh, hắn có cái gì đó cần đưa cho ngươi.”
“Ân, là cái gì?” Tiêu Nhiễm hỏi. “Chẳng lẽ lại là ngân phiếu?”
“Ngay cả ta hắn cũng giữ bí mật đây.” Tân Dư cười đáp. “Ta đi trước, các ngươi từ từ đến sau đi.”
“Hảo.”
Lôi Vô Nhai dọn dẹp xong rồi, Tiêu Nhiễm cũng đã mặc lại y phục, y nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lôi Vô Nhai hỏi.
“Không có gì.” Tiêu Nhiễm nói, sau đó xoay người lại, hướng đại sảnh thẳng tiến.
Muốn truy y thì cứ truy đi. Đợi chờ vô vọng đã khiến tâm y chai sạn rồi. Bằng năng lực của y, chẳng lẽ không đủ khả năng vứt bỏ được một Lôi Vô Nhai sao?
“Các ngươi tới rồi.” Kim Ngân đang đứng ở đại sảnh chờ.
“Kim lão có đại lễ gì cần cấp cho ta vậy?” Tiêu Nhiễm cười hỏi.
“Chỉ là chút lễ mọn, không nên khách sáo vậy.” Kim Ngân cười. “Ngươi cũng sắp đi rồi. Trong khoảng thời gian ngươi ở đây, ta đã không thể giúp được gì to tát. Cái này là đan dược do một lão bằng hữu của ta cướp được. Nó do nhiều loại dược liệu đặc chế, có thể điều nội thương, trừ độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-cong-tu/63980/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.