Sáng sớm, Lôi Vô Nhai vừa thức dậy liền đến phòng của Tiêu Nhiễm, nhưng lại không thấy y đâu. Nhìn qua chăn màn lại rất sạch sẽ phẳng phiu, căn bản đêm qua y không hề ngủ ở đây. Trong lòng ngập tràn nghi vấn, một nỗi sợ không tên từ đâu xuất hiện trong đầu hắn. Không kịp suy nghĩ thêm, Lôi Vô Nhai chạy như bay ra khỏi phòng của Tiêu Nhiễm, vừa may đã gặp Tiểu Nhu ở ngoài sân. Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, rồi nói cho hắn biết, có thể y vẫn còn đang ở trong hậu viện.
Lúc được Lôi Vô Nhai tìm thấy, Tiêu Nhiễm đã dựa trên thành ghế, ngủ gục suốt đêm ngoài trời.
Lôi Vô Nhai vừa bực, vừa buồn cười, ngủ cái kiểu của y, cổ không đau mới là lạ. Toan bước đến, lay y dậy. Nhưng hắn chợt dừng lại, hắn không thể không chế bản thân, khẽ chạm vào gương mặt của y.
Trong lúc mơ màng ngủ, Tiêu Nhiễm cau mày lại, có cái gì đó ngưa ngứa trên mặt.
“Tiêu Nhiễm, dậy đi.” Lôi Vô Nhai khẽ gọi.
Tiêu Nhiễm vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ, không thèm để ý đến hắn.
“Nếu còn không chịu dậy, ta sẽ hôn ngươi đó.” Lôi Vô Nhai cười nói.
“….” Tiêu Nhiễm mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mắt, liền cảm thấy vô cùng khó ưa.
Tiêu công tử lúc đang ngủ, bị đánh thức đột ngột sẽ sinh khí. Hắn nhất định phải nhớ kỹ chuyện này mới được.
Chợt liếc mắt thấy bầu rượu đang nằm lăn lóc trên bàn, Lôi Vô Nhai nhíu mày: “Của ngươi…?”
Tiêu Nhiễm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-cong-tu/2159139/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.