Mưa dần nặng hạt, Lăng Hạo Thiên cắn chặt răng, lại một lần nữa vặn mạnh tay lái.
Chẳng mấy chốc, trước mặt đã là ngọn đồi phía bắc. Nghe nói nơi đây đã đượcmột tập đoàn mua lại cách đây không lâu, họ muốn xây một nhà máy lớntrên mảnh đất này. Chuyện này đã gây ầm ỹ một thời gian dài, nghe đâungười dân ở đây đã biểu tình rất dữ dội, vì nếu như cái nhà máy đó tồntại, họ sẽ phải dọn đi khỏi mảnh đất mà họ đã lớn lên này. Nhưng cuốicùng, họ vẫn là không thắng được bên vừa có tiền vừa có quyền kia.
Chả trách nơi đây sao vắng vẻ đến vậy, có lẽ dân ở đây đã dọn đi được một thời gian rồi.
Lăng Hạo Thiên nhanh chóng rồ ga chạy đi tìm nơi Hắc Báo đã nhắc đến. Khuđồi xem ra cũng khá rộng, chạy được một hồi, chiếc xe lại chết máy giữađường. Lăng Hạo Thiên chửi trong miệng một tiếng, đúng là đã nghèo còngặp cái eo.
Kim đồng hồ đã chỉ đến số 11, chỉ còn năm phút!!
Lăng Hạo Thiên quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh đang mờ mịt trong màn mưa,trời tối đen như mực, bây giờ không còn cách nào khác, đành phải chạy bộ vậy.
**********************************
Ầm... ầm...
Nghe hai tiếng sét đánh mạnh một cách bất thình lình như thế đúng là giật cả mình, nó cắn chặt răng gồng mình ngồi dậy, đối diện là Nguyễn Vũ Trúcđang đứng thở hồng hộc một phần vì mệt, một phần vì tức.
Còn nó, ngẩng cao đầu nhìn. Tất nhiên là với một khuôn mặt nhìn vào hết sức là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truot-vo-chuoi-xuyen-qua-roi/2783134/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.