Chương trước
Chương sau
Trong rừng một mảnh yên tĩnh, nguyên bản xuân phong mềm mại hiu hiu chốc lát đã nhiễm nồng đậm một tầng khí xơ xác tiêu điều.

Lạc Dực lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cách đó ba bốn trượng, nét mặt Chung Minh căng ra như lâm đại địch cùng Đoạn Vô Văn nhàn nhã bình tĩnh ánh mắt thâm trầm, thật lâu sau mới nói: “Không nhọc Đoạn giáo chủ lo lắng, tại hạ cũng không tệ lắm.” Ngữ thanh hắn lạnh như băng giống như khi cùng Chung Minh mới quen, liếc nhìn Đoạn Vô Văn, hai tròng mắt lộ ra một tia châm chọc rõ ràng. “Nhưng khí sắc Đoạn giáo chủ tựa hồ không được tốt lắm.”

“Tại hạ chính là nhất thời vô ý, chỉ là bị tiểu thương thôi không đáng nhắc đến.” Biết không thể gạt được ánh mắt đối phương, Đoạn Vô Văn lười biếng cười, đơn giản thản nhiên thừa nhận.

“Nga?” Lạc Dực nhướn mi nhướn mày, đôi mắt tia hàn lãnh thoắt ẩn thoắt hiện. “Không tưởng tượng được Đoạn giáo chủ như vậy cự nhiên cũng sẽ ‘nhất thời vô ý’?” Hắn âm trầm mà bĩu môi, “Chẳng lẽ là tôi tớ của tại hạ bên cạnh Đoạn giáo chủ làm phiền hà?”

“Đâu có đâu có” Nghe vậy, cánh tay vỗ vỗ trấn an thiếu niên đương mất tinh thần, Đoạn Vô Văn đối với Lạc Dực ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Lạc bảo chủ lời ấy sai rồi, A Minh với ta mà nói là người rất hữu dụng cũng rất trọng yếu. Còn có, tại hạ nhắc nhở một câu, tự bảo chủ đưa y tặng cho tại hạ, A Minh đã không phải người Phi Ưng bảo.” Nói xong, đôi mắt liếc ngang “Chẳng lẽ Lạc bảo chủ nhanh như vậy đã quên lúc trước chính miệng nói ra như thế?”

“Tại hạ đương nhiên nhớ rõ.” Lạc Dực mâu trung hiện lên một đạo sắc tàn nhẫn xen lẫn giảo hoạt “Bất quá, tống xuất đi gì đó ngẫu nhiên cũng sẽ có ý niệm muốn thu hồi trong đầu.”

“Ngươi......” Chung Minh sắc mặt giận dữ.

“Nga?” Âm thầm bắt chặt tay thiếu niên, Đoạn Vô Văn thanh sắc bất động, “Nghe Lạc bảo chủ nói lời ấy, ai cũng tưởng là muốn đổi ý?”

“Đoạn giáo chủ không cần kích,” Lạc Dực dù bực vẫn ung dung nói, “Lạc mỗ ta nói chuyện từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng đổi ý qua?”

“Như thế, dụng ý Lạc bảo chủ đến tột cùng ra sao?”

“Lấy vật đổi vật.” Lạc Dực tùy tay ném qua đến một vật nọ, “Không biết ý Đoạn giáo chủ như thế nào?”

Nói như cái thí?! Chung Minh giận tím mặt, lập tức nhảy dựng lên, đang định chửi ầm lên, lại thoáng nhìn vật rơi xuống giữa bụi cỏ trước mặt liền ngậm miệng lại…. Tịch Phong — nhớ lại bộ dáng người nào đó lúc ấy đối với bảo kiếm này chảy ròng nước miếng, trong lòng thiếu niên bỗng nhiên xẹt qua một tia bất an, lúc này quay đầu lại mở to hai mắt thần sắc một thoáng lo lắng nhìn chằm chằm Đoạn Vô Văn.

“Lạc bảo chủ,” Tiếp nhận ánh mắt tất sát của thiếu niên, thanh niên cao lớn tuấn dật khóe miệng gợi lên một mạt cười kỳ lạ, thân thủ vững vàng mà nhấc vỏ kiếm dứt khoát trả về. “Đa tạ đề nghị các hạ, chính là...... Tại hạ không thể không cự tuyệt......”

“Vì cái gì?” Thân thủ tiếp nhận Tịch Phong, Lạc Dực không sao dự đoán. Với hắn xem ra, lấy một thanh tuyệt thế danh kiếm đến đổi một cái tiểu quan xuất thân thanh lâu, như thế nào tính cũng là chính mình bị thiệt. Huống hồ, Nhật Nguyệt giáo giáo chủ Đoạn Vô Văn đối tinh binh lợi khí yêu như mệnh, mê thích tồn tại đã lâu, lần này cư nhiên đối mặt cái chính mình thích nhất ngay cả xem cũng không thèm liếc mắt một cái, hay là...... Quả nhiên là luyến thượng thân thể tiểu tử này...... Điều này mâu trung Lạc Dực hiện lên một đạo sát khí sắc bén.

“Bởi vì ta không nghĩ lại một lần bị nắm đấm của ai đó” Giống như không có nhìn thấy sắc mặt Lạc Dực khó coi, Đoạn Vô Văn chính là tự tiếu phi tiếu mà phiêu phiêu nhìn Chung Minh mới vừa rồi vẫn nghẹn tức giận.

“Đoạn giáo chủ lời ấy là ý gì?” Không nghĩ tới sẽ xuất hiện cái đáp án như vậy, Lạc Dực trên nét mặt lạnh lẽo xẹt qua một trận kinh ngạc.

“Này còn kém nhiều lắm.” Chung Minh thở phào nhẹ nhõm cũng buông lỏng ra hai đấm nguyên bản nắm quá chặt — nói thực ra, nghe thấy đoạn vô văn cự tuyệt, y trong lòng thật là có điểm cao hứng cùng đắc ý.

“Ha ha.” Đoạn Vô Văn ha ha nói, “Không có gì, chẳng qua làm cho Lạc bảo chủ thất vọng, tại hạ có chút ngượng ngùng thôi.”

“Phải không?” Lạc Dực ánh mắt chớp động, “Không biết Đoạn giáo chủ có từng nghe nói qua? Phàm Lạc mỗ ta muốn gì đó, đến nay không có không chiếm được.”

“Nga?” Đoạn Vô Văn thanh sắc bất động mà nghênh thị ánh mắt đối phương, vững vàng tiếp chiến. “Nói như thế, Lạc bảo chủ là muốn cùng tại hạ nhất quyết so cao thấp?”

“Không tồi.” Lạc Dực ngạo nghễ nói, “Bất quá ngươi yên tâm, không phải hiện tại. Chờ ngươi dưỡng hảo thương, tái định thời gian khác.”

“Di?” Chung Minh cảm giác sâu sắc kinh ngạc, “Ngươi không nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”

“Bản bảo chủ muốn giết một người mà phải còn nhân lúc cháy nhà mà đi cướp của sao?” Tầm mắt Lạc Dực lạnh lùng mà bắn về phía Chung Minh, “Đoạn giáo chủ là đứng đầu cao thủ trong chốn võ lâm, một đối thủ cũng coi như đáng tôn trọng.”

“Tôn trọng?” Nhớ tới ngày đó chính mình trải qua ở Phi Ưng bảo, Chung Minh rất là khinh thường. “Ngươi cũng biết hai chữ ‘tôn trọng’ này viết như thế nào sao?”

“Bản bảo chủ chỉ tôn trọng người đáng tôn trọng.”

“Ngươi......” Chung Minh trợn mắt nhìn.

“So chiêu một hồi thật cũng có thế.” Đoạn vô văn thản nhiên đứng dậy, làm trò trước mặt Lạc Dực thành thạo mà kéo tay Chung Minh lại. “Bất quá, ta tuyệt không lấy a minh làm tiền đặt cược.”

“Tốt lắm.” Hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm hai người cùng nắm tay, Lạc Dực mâu trung dấy lên tầng tầng ngọn lửa thiêu đốt rừng rực. “Để tại hạ xem,” hắn cắn răng nói, “Có lẽ đoạn giáo chủ là vội vã nghĩ muốn sớm ngày tiến đến đầu thai.”

“Kỳ quái, ngươi vừa rồi còn nói chính mình nhất ngôn cửu đỉnh, như thế nào nhanh như vậy liền tính toán sửa chủ ý? Này không phải béo nhờ nuốt lời sao?” Mắt thấy Lạc Dực sát khí trên người càng ngày càng đậm, Chung Minh chạy nhanh ngăn ở trước người đoạn vô văn cố lí luận.

“......” Lạc Dực xanh mặt không nói được một lời mà trừng mắt nhìn Chung Minh, ánh mắt làm kẻ khác sởn tóc gáy, toàn thân run rẩy.

“A Minh,” Đoạn Vô Văn ánh mắt trong nháy mắt trở nên nhu hòa, mắt phượng ôn nhu làm cho người ta phát hiện một tia không đổi dừng lại trên thiếu niên. “Ta nghĩ Lạc bảo chủ hẳn là không phải người nói không giữ lời.” Chuyển con ngươi không có hảo ý mà liếc mắt Lạc Dực một cái, Đoạn Vô Văn híp mắt nói, “Chính là tại hạ có một chuyện không rõ muốn thỉnh giáo Lạc bảo chủ.”

“Chuyện gì?” Nhận ra chính mình thiếu chút nữa vì một tôi tớ trước đây mà mất đi thái độ bình thường, Lạc Dực vội vàng thu liễm, một lần nữa bày ra tư thế khốc lãnh.

“Tại hạ nhớ rõ Lạc bảo chủ từng nói qua chưa từng có luyến tiếc gì đó đi?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy Lạc bảo chủ hôm nay ngàn dặm xa xôi truy tung đến tận đây, muốn hướng tại hạ đòi A Minh, này lại là vì cái gì?”

“Ở chung nhiều ngày như vậy, Đoạn giáo chủ chẳng lẽ còn không rõ giá trị tiểu quỷ này sao?” Lạc Dực lạnh như băng mà hỏi lại.

“Ngô...... Này ta hiểu được.” Đoạn Vô Văn trầm ngâm, “Bất quá, hơn thế A Minh còn biết dược thuật, Lạc bảo chủ ngày đó cùng tại hạ thương thảo chuyện này trong mắt các hạ hẳn là cũng có giá trị đi? Không biết lạc bảo chủ vì sao tình nguyện vứt bỏ......”

“Hừ,” Lạc Dực hừ lạnh chặn đứng lời hắn nói, “Bản bảo chủ tính toán làm như thế nào, chỉ sợ còn không tới phiên người bên ngoài xen vào đi?:

“Ha hả,” Đoạn Vô Văn trong lòng biết rõ ràng mà cười, “Tại hạ chính là hy vọng Lạc bảo chủ có thể hiểu biết, có chút đồ vật này nọ một khi mất đi sẽ không hội trở về.”

“Nếu ta nghĩ y phải trở về, y liền nhất định phải trở về.”

“Phải không?” Đoạn Vô Văn cười một tiếng, mâu trung sáng rực lên “Kia tại hạ liền mỏi mắt mong chờ”

“Hảo.”

Hai người hiểu lòng không thông báo mà cùng đưa mắt, lấy mắt làm đao qua lại thập thất bát chiêu.

Chung Minh ở bên nghe được cái hiểu cái không, nhịn không được mở miệng hỏi: “Uy, Đoạn Vô Văn, các ngươi đang nói cái gì? Cái gì giá trị?”

“A Minh,” Đoạn Vô Văn hướng y chớp mắt vài cái, “Chẳng lẽ ngươi không rõ y dược thuật của ngươi tài giỏi bao nhiêu sao? Tài tới nỗi khiến một Lạc bảo chủ liền mấy ngày này mà nóng vội suy nghĩ, hạ mình đem ngươi tìm về đi.”

“Nga,” Chung Minh bừng tỉnh đại ngộ mà “Ta nhớ ra rồi. Ngày đó ta đi vội vàng là có một hai hòm đơn thuốc để lại ở Phi Ưng bảo.....”

“Thì ra là thế.” Đoạn Vô Văn hiểu rõ nói, “Phương thuốc kia là làm cho Phi Ưng bảo tam bảo chủ “Lạt thủ Độc thánh” (độc thánh thủ đoạn độc ác) Tần Tư, cho nên….”

“Tần Tư?” Nghe thấy tên này Chung Minh đã nghĩ cười, “Thực tiếc nuối khi ta ở Phi Ưng bảo không thể nhìn thấy vị này ‘tơ tình’ nữ sĩ.”

“Nữ sĩ là cái gì? ” Đoạn Vô Văn tò mò hỏi.

“Nữ sĩ chính là nữ nhân.” Chung Minh giải thích.

“Nga.” Đoạn Vô Văn có chút đăm chiêu điểm điểm gật đầu, “Bất quá, Tần Tư không phải nữ nhân, mà là nam nhân. ”

“Nam nhân?”

“Đúng vậy, hơn nữa hắn còn có thể dùng dược giết người vô hình.”

“Dùng dược...... giết người?” Chung Minh không tự chủ được mà dựng ngược mày vẻ mặt không dám gật bừa. “Có lầm hay không? Dược hẳn là chỉ dùng để đến trị bệnh cứu người đi?” — chính mình cũng chỉ là ở tình hình bất đắc dĩ mới hạ phối chế vài loại dược vật lấy chỉ dùng phòng thân mà cái kia cái gì “Tơ tình” cư nhiên bắt nó trở thành lợi khí giết người, thật sự là hơi quá đáng.

“Nói được thật sự là rất có đạo lý,” Đoạn Vô Văn mạnh mẽ đồng ý, “Ta cũng cho rằng như vậy.” (điêu a)

“......” Biểu tình của người này cũng thật khoa trương — Chung Minh rất là hoài nghi đánh giá hắn, sau một lúc lâu không lên tiếng.

“Hừ.” Một bên Lạc Dực đánh mũi một tiếng cười nhạo.

“A Minh,” Đoạn Vô Văn da mặt quả thật đủ dày, thần sắc trong lúc đó không thấy chút ngượng ngùng, chính là một đường mà dắt tay Chung Minh, đè ép cái liếc mắt với Lạc Dực không rảnh xem xét “Chúng ta đi thôi”

“Đi?” Chung Minh ngẩn ra, “Đi nơi nào? ”

“Chạy a.” Đoạn Vô Văn khoa trương nói “Thương thế của ta cần một khoảng thời gian mới khỏi hẳn, với lại ngại ánh mắt Lạc bảo chủ chi bằng mỗi người đều tự đi một ngả. Chẳng lẽ nói –” Hắn lén trông hướng về phía Chung Minh kéo dài thanh âm hì hì cười nói “Ngươi còn muốn ở chỗ này bồi Lạc bảo chủ ôn chuyện? ”

“Ách......” Ôn chuyện?? Chung Minh thiếu chút nữa không kìm được nghẹn, một bên ánh mắt nguýt Đoạn Vô Văn, một bên dùng sức hất tay tránh khỏi kiềm chế của đối phương, như không nhìn thấy Lạc Dực bắn tới ánh mắt tràn ngập âm lãnh hàn khốc, phía sau bất giác mà nắm chặt tay Đoạn Vô Văn buồn bực nói “Đi thôi”

Thấy tình hình, Đoạn đại giáo chủ trên mặt nhất thời cười nở hoa, cái loại này cười vừa thoải mái vừa mang theo vài phần đắc ý, đâm thẳng khóe mắt một người khác đương co giật, sắc mặt trầm xuống, rốt cuộc — ngay cả Lạc Dực cũng không hiểu được vì cái gì mỗi lần gặp phải Linh Nguyệt tiểu tử này chính mình lại dao động, trầm ổn lãnh tính xưa nay toàn bộ vứt lên chín tầng mây, giờ này khắc này chỉ cảm thấy một mạch lấp ở ngực, trong lòng nảy lên trùng điệp sát khí.

“Lạc bảo chủ cơn tức thật đúng là lớn” Đoạn Vô Văn chợt dừng chân trở lại đem Chung Minh giấu ở sau người, một mặt âm thầm điều tức, một mặt không chút nào lùi bước mà nghênh thị ánh mắt sắc bén như lợi kiếm ra khỏi vỏ. “Chớ không phải là một đường phong sương mệt mỏi không rảnh nghỉ ngơi?”

“...... Đoạn giáo chủ nhiều lo lắng.” Nhìn chằm chằm Đoạn Vô Văn ra vẻ nhàn hạ, Lạc Dực đồng tử co rút lại, gân xanh thái dương càng không ngừng đập, thật lâu sau mới từ hàm răng bài trừ nói tới “Tại hạ hết thảy mạnh khỏe, không nhọc các hạ thăm hỏi.”

“Phải không?” Đoạn vô văn nheo lại đôi mắt.

“......”

Lạc Dực không hề đáp lời, che kín hai tròng mắt lạnh lùng mà chống lại mắt Đoạn Vô Văn.

Thoáng chốc, trong rừng tràn ngập không khí sát phạt giương cung bạt kiếm.

“Giáo chủ –” Xa xa truyền đến một hồi dồn dập tiếng vó ngựa, tiếp theo, vang lên một tiếng hô hoán hùng hậu mà kéo dài.

“Là Tiểu Phạm sao?” Đoạn vô văn nhãn tình sáng lên, khóe miệng bỗng dưng câu dẫn ra một tia cười tà mị.

“Đúng là thuộc hạ” Khi nói chuyện, một người thanh niên vóc dáng khôi ngô, vẻ mặt sắc bén lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở đương trường, hướng về phía Đoạn Vô Văn cung kính khom mình hành lễ — nguyên bản không khí khẩn trương giằng co bởi vì có người đến mà lập tức tiêu tán vô tung, Chung Minh song song hoảng sợ cũng âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm.

“Giáo chủ” Chỉ chốc lát sau, mười lăm gã hắc y nhân từ tứ phương bay vút tới giống nhau hết thảy quỳ xuống, trăm miệng một lời “Thuộc hạ cung nghênh chờ lệnh giáo chủ”

“Miễn, đều đứng lên đi” Đoạn Vô Văn bày ra một bộ tư thế cao cao tại thượng, trên nét mặt lỗ mãng thoáng thấy xen lẫn vài phần lệ khí không đổi khi đối nhân xử thế.

“Tuân mệnh” Hắc y nhân cùng hô lên, kính cẩn nghe theo mà đứng sang một bên.

“Đoạn giáo chủ” Lạc Dực trầm lắng cười “Một lời nói ra tứ mã nan truy. Hy vọng giáo chủ nhớ chi ước hôm nay. Cáo từ”. Dứt lời, lần thứ hai nhìn lướt qua hướng Chung Minh lúc này đang xoay người lên ngựa mà đi.

“Đi thong thả không tiễn” Đoạn Vô Văn đáp rất thoáng mái.

“Cút được càng xa càng tốt” Đối với Lạc Dực trước khi đi, hướng về phía mình ánh mắt tràn ngập dục vọng mà nổi sởn gai ốc, Chung Minh thấp giọng chửi rủa “Mẹ nó, tốt nhất đừng cho ta thấy mặt”

“A Minh” Đoạn Vô Văn nghe được cả người thư thái, thiếu chút nữa không đóng được miệng “Yên tâm đi vì ngươi, ta nhất định sẽ thắng hắn”

“Vẫn là trước quản hảo chính ngươi đi” Chung minh diễu hắn “Một người bệnh còn dám càn rỡ như thế, ta xem miệng vết thương của ngươi hẳn là không đau nữa?”

“Cái gì?” Tiểu Phạm bên cạnh thất thanh kinh hô “Giáo chủ ngài bị thương?!”

“Một chút tiểu thương thôi” Đoạn Vô Văn ánh mắt thoáng liếc ngang, Tiểu Phạm lúc này không dám lên tiếng “Cho các ngươi giới thiệu một chút” Đoạn Vô Văn lúc này mới chậm lại khí sắc “A Minh, đây là đà giáo chủ Dương Châu Phạm Thông, tất cả mọi người chúng ta quen gọi hắn là Tiểu Phạm. Tiểu Phạm vị này chính là Chung Minh, hắn là thượng khách của bản giáo chủ, các ngươi cần phải cẩn thận chăm sóc, đừng thất lễ Chung công tử”

“Phải” Giáo chủ vẫn là có vẻ đối với chính mình hợp ý, luôn đặc biệt mà dung túng vài phần. Trước ngày nhận được mật báo, nghe nói giáo chủ coi thượng một gã thiếu niên, nguyên lai cũng là diện mạo thanh tú xinh đẹp, nhưng nhìn không ra có cái gì không giống người thường, không biết lúc này đây giáo chủ lại sẽ ngoạn bao lâu mới thôi — âm thầm đánh giá Chung Minh, Phạm Thông trong mắt xẹt qua một đạo khinh miệt.

“Tiểu Phạm” Đoạn Vô Văn liếc Phạm Thông một cái ánh mắt ẩn hàm cảnh cáo “Các ngươi về Dương Châu trước, ta cùng A Minh theo sau”

“Nhưng mà” Phạm Thông có điểm lo lắng “Người thương thế......”

“Cơ thể của ta, ta tự mình biết” Đoạn Vô Văn thản nhiên nói “Chẳng lẽ ngươi còn không tin được bản giáo chủ?”

“Không….. Thuộc hạ không dám......” Phạm Thông trán thấm một tầng mồ hôi lạnh, khẩn trương nói “Thuộc hạ... sẽ dẫn bọn hắn đi trước một bước” Nói xong lập tức lúng túng dẫn thủ hạ đi mất không còn một mảnh, e sợ sẽ chọc giận chủ tử mình đã sẵn tính tình cổ quái âm tình bất định.

“......” Chung Minh có điểm mờ mịt mà dừng ở trước mắt nam tử tuấn dật, chung quy cảm thấy hắn rất khác biệt, tựa hồ...... Thoáng cái xa lạ không ít. “Đoạn……” Muốn nói nhưng trong lời nói nghẹn ở tại cổ họng, đột nhiên cảm thấy được khó có thể nói ra.

“A minh,” Cảm giác bàn tay ôn nhu ở trên hai gò má mình nhẹ nhàng an ủi, cặp phượng mâu sáng ngời nhiễm thượng màu lo âu khó gặp “Ngươi…… Có phải đang sợ hãi?”

“...... Không có” Chung Minh suy nghĩ một chút khẳng định mà trả lời — mặc kệ người này đến tột cùng có bao nhiêu loại bộ mặt chính mình cũng chưa từng có cảm thấy sợ hãi qua, chỉ là……. Thoáng cái đối mặt hắn biểu tình bất đồng, có điểm khó mà thích ứng mà thôi.

“Cái này hảo” Đoạn Vô Văn thở phào một hơi, một tay gắt gao ôm lấy thiếu niên vào trong lồng ngực “Ôi! Đau quá…..” Dùng sức mạnh kết quả chính là động phải băng bó trước ngực.

“Ngươi không sao chứ?” Chung Minh vội vàng nâng hắn “Vừa rồi vì cái gì không cho Phạm Thông bọn họ tới chiếu cố ngươi? Lại còn ra vẻ?”

“A Minh” Đoạn Vô Văn sắc mặt trắng bệch mà dựa vào vai Chung Minh nghỉ ngơi “Có một số việc ngươi còn không minh bạch, ta về sau sẽ chậm rãi nói cho ngươi.”

“Thần bí như vậy” Chung Minh bán tín bán nghi “Sẽ không là sợ ta trước mặt đánh mất sĩ diện của ngươi mới ngượng ngùng không nói đi?”

“Ngươi như thế nào lại hiểu” Đoạn Vô Văn nhãn châu xoay động, ôm bờ vai Chung Minh, cười híp mắt nói “Như vậy đi, nếu ngươi nguyện ý đem chuyện ngươi toàn bộ nói cho ta biết, như vậy ta cũng nguyện ý đem chuyện của ta đều nói cho ngươi ”

“Này......” Chung Minh trong lòng “lạc đăng”.Thoáng cái, không phải hắn không muốn đem lai lịch bản thân nói cho Đoạn Vô Văn, mà là.... Loại chuyện tình này khó bề tưởng tượng, nói ra rất khó lấy tín nhiệm với người khác “Ta suy xét một chút, thời điểm muốn nói nhất định nói với ngươi người đầu tiên.”

“Hảo” Đoạn Vô Văn trong lòng hiện lên một tia thất vọng, rồi lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Tính cách A Minh đã lập tức phái hạ nhân điều tra, nhưng  đến tư liệu trên bản ghi chép hoàn toàn bất đồng, một người nhát gan sợ sệt lại như thế nào gặp mặt một lần sẽ có thể như vậy thẳng thắn cởi mở? Càng kỳ quái chính là người kia căn bản không họ Chung. Hơn nữa, đối với thân phận thực A Minh chính mình vẫn có một loại dự cảm không rõ ràng, giống như biết đáp án sau đó hắn sẽ hư không tiêu thất…. tựa như…….

“...... Này, Đoạn Vô Văn, Đoạn Vô Văn, ngươi làm sao vậy?” Ngươi đột nhiên đề nghị rồi trở lên ngây ngốc, Chung Minh tò mò mà lấy tay huy huy trước mắt hắn “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

“Ách......” Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, Đoạn Vô Văn ấp úng nói, “Không không, không có gì, ta chỉ là ở nghĩ muốn......”

“Cái gì?”

“Lúc nãy thật sự là đáng tiếc”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đương nhiên phải..... Tịch Phong a......” Nói xong, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

“Đoạn Vô Văn!” Chung Minh trong lòng khởi giận, duỗi chân liền đi.

“Chờ một chút …..Khụ khụ khụ......” Đoạn Vô Văn lập tức lớn tiếng ho khan ngồi dậy “Ngươi xem...... Ta vì ngươi..... Khụ khụ khụ...... Ngay cả ham mê thích nhất cũng vứt bỏ, ngươi là không phải...... Nên...... Hảo hảo mà cảm kích...... Khụ khụ khụ khụ………”

“Ngươi ít nói vài câu đi” Mắt thấy người này bày ra một bộ dáng đáng thương như vậy, Chung Minh rốt cuộc quay lại, đành phải đi một bên dìu đỡ lưng hắn “Lúc này còn không quên tự tâng bốc mình” Y lắc đầu thở dài “Ta thực phục ngươi”

“Hắc hắc” Đoạn đại giáo chủ vẫn là không biết hối cải, vênh vang đắc ý nói “Ngươi không trông thấy mới vừa rồi bộ dáng Lạc Dực sắc mặt xanh mét, lúc nãy xem ra hắn tức giận không nhẹ. Ha ha, đáng đời”

“Ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao?” Chung Minh nhíu mày nói “Vừa rồi thực nguy hiểm, nếu không phải trùng hợp gặp thủ hạ của ngươi......”

“Như thế nào? Chẳng lẽ không đúng”

“Đương nhiên không phải” Đoạn Vô Văn lúc này ngay cả cái mũi cũng đã lên mây. “Hắc hắc Hắc hắc, nếu không phải bản giáo chủ thần cơ diệu toán, thông minh tuyệt đỉnh, cơ trí tuyệt luân....”

“Nói trọng điểm” Chung Minh không kiên nhẫn mà giơ lên nắm đấm nhắm ngay ngực người nào đó đang lải nhải.

“Hảo hảo..... Ngươi chờ một chút, thủ hạ lưu tình......” Đoạn vô văn cuống quít nói “Kỳ thật...... Đây đều là công lao của Tiểu Hoàng (cái con ngựa yêu của bạn Văn),trước lúc tới cứu ngươi ta để nó đi Dương Châu báo tin trước, cũng may việc này xảy ra nơi cánh rừng rất gần......”

“Cho nên những người đó mới có thể kịp thời xuất hiện” Chung Minh gật đầu không phải không có bội phục nói “Nguyên lai ngươi còn thủ đoạn, trách không được ta vừa rồi gặp được Tiểu Hoàng” Đối với Tiểu Hoàng mới vừa rồi vào rừng xong liền luôn luôn an tĩnh mà đứng ở một bên cùng đợi mệnh lệnh chủ nhân, Chung Minh lộ ra một mặt tươi cười cực kỳ.

“A Minh” Đoạn Vô Văn nhìn vậy có chút cảm nghĩ như thế nào cho tới bây giờ A Minh mới cười như vậy? Hắn bèn làm nũng, đem trọng lượng cánh tay phải ôm người Chung Minh “Chúng ta lên ngựa đi”

“Đừng...... Ngươi dựa vào sau một chút, cẩn thận chết mất.” Chung Minh một bên oán giận, một bên vẫn là động tác cẩn thận mà đem Đoạn Vô Văn đỡ lên lưng Tiểu Hoàng.

“A Minh ngươi cũng lên đi” Đoạn Vô Văn vươn cánh tay phải chụp tới hoàn trụ thắt lưng Chung Minh, đem toàn bộ thân thể mảnh khảnh thiếu niên ôm tới trong lòng, ngực tuy rằng đau đến nghiến răng chịu đựng nhưng vẻ mặt vẫn ngậm khổ vui vẻ.

“Miệng vết thương nứt ra ta cũng mặc kệ” Tức giận mà lườm cho đồ ngốc phía sau một cái xem thường, cánh tay thiếu niên lại tự động tiếp nhận dây cương, làm cho người nào đó có thể nắm tay, cánh tay ôm trọn ở trên lưng chính mình.

“Không sao, cho dù ta thật sự té xỉu, Tiểu Hoàng cũng có thể tống chúng ta thuận lợi tới Dương Châu” Hài lòng thỏa dạ mà ôm thắt lưng thiếu niên, Đoạn Vô Văn lười biếng nói.

“Như thế” Chung Minh không thể không thừa nhận hắn nói rất đúng, lập tức cảm thán nói “Tiểu hoàng thật sự là mã nhạy bén độc nhất”

“Kia đương nhiên” Đoạn Vô Văn có chút tự hào “Trước kia ta mới mang nó đi qua Dương Châu một lần, không nghĩ tới nó cư nhiên còn nhớ rõ đường này cần phải đi như thế nào”

“......” Chung Minh thật lâu nói không nên lời, sau một lúc nét mặt hắc tuyến quay đầu lại “Mới đi qua một lần......? Ngươi còn cho nó đi báo tin?” Thanh âm y nhẹ nhàng nhắc tới có khả năng thất bại.

“Ha hả Ha hả......” Đoạn vô văn cười gượng “Cho nên nói chúng ta thực may mắn nha, ngươi xem nó chẳng phải đã tìm được sao?”

“Ngươi sẽ không nghĩ tới vạn nhất tìm lầm nên làm cái gì bây giờ chưa?” Chung Minh nghiến răng nói.

“Hắc hắc...... Này đi...... Ta đương nhiên nghĩ tới” Đoạn Vô Văn cười tiếp nói “Võ công Lâm Như Tình, ta còn không để vào mắt. Bất quá thật không dự đoán được sau lại bỗng nhiên bước ra một cái Lạc Dực...... Nhưng là...... Nếu hắn ở trước mặt ngươi nói ra ước định như vậy thì sẽ không làm trò ở trước mặt ngươi huỷ đi đồng ý......”

“Vì cái gì” Chung Minh nhướn mi, không hiểu chút nào “Vì cái gì hắn sẽ không làm trò trước mặt ta huỷ đi đồng ý?”

Đương nhiên là bởi vì sợ ngươi sẽ xem thường hắn — hắn hiện tại đã muốn từ từ bắt đầu chú ý đến ý nghĩ của A Minh, còn hơn lúc ở Phi Ưng bảo, tình cảm hắn tựa hồ lại càng rõ ràng một chút, cũng càng từng bước …… chỉ bất quá......

“Ách...... Ta nói A Minh” Đoạn Vô Văn cẩn cẩn dực dực hỏi “Ngươi có hay không cảm thấy được Lạc Dực hắn có thể là nghĩ muốn hướng về phía ngươi......”

“Biết hắn muốn làm cái gì!” Chung Minh nổi giận đùng đùng mà cắt ngang trong lời nói “Nếu cái tên sắc lang biến thái về sau còn dám làm chuyện gì quá giới hạn, ta khiến cho hắn nếm thử chút cảm giác ngũ tạng câu đốt!”

Ha hả a, này thật sự là quá tốt. Đoạn Vô Văn mừng rỡ, cũng ở một bên ngoác miệng cười, hắc hắc, Lạc Dực a Lạc Dực, ngươi sẽ bị A Minh chán ghét, coi như là tự làm tự chịu, ai bảo ngươi không thông suốt như vậy. Nào là dùng cách thức bất hảo, cứ một mực thích dùng sức mạnh tiếp cận đến bày tỏ tình cảm chính mình? Lúc này ai cũng không giúp được ngươi...... Ha ha ha ha......

Gặp Đoạn đại giáo chủ vừa một lần lâm vào vô thức, Chung Minh chỉ cảm thấy kì quặc, hôm nay người này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Một hồi ngẩn người, một hồi vừa cười làm cho người ta sởn tóc gáy, có thể nào vừa rồi một nhát đâm kia liên luỵ cả não cũng đâm hủy luôn?

“Này, ngươi...... không có việc gì chứ?” Y không dám khẳng định hỏi.

“Đương nhiên không có việc gì” Đoạn Vô Văn ngẩng đầu ưỡn ngực mà vỗ vỗ. Vỗ phát này đúng phía vết thương hậu quả tự nhiên tự gánh chịu, nhất thời thiếu chút nữa khí tức tiêu tán, ngay lập tức ghé vào trên lưng Chung Minh nửa ngày cũng chưa tỉnh dậy.

“Khó trách......” Cảm giác được nhiệt độ ấm áp phía sau, Chung Minh khóe miệng dần dần nở một tia cười dịu dàng “Có lão Đại như vậy, chẳng trách người dưới quyền kêu là ‘thùng cơm’…..” (ý nói anh chỉ biết ăn cơm mà chẳng có tích sự gì cả.)

Cúi đầu trong tiếng gió nỉ non, theo vó ngựa nhấc cao, rất nhanh mà tiêu thất không thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.