Mười bảy tháng ba.
Bình minh.
Xuân phong mang theo bao ấm áp yên lặng mơn trớn khuôn mặt thiếu niên đang nằm nghiêng trên mặt cỏ xanh biếc, sợi tóc đen nhánh khẽ bị thổi hất lên, khóe môi thiếu niên hơi nhếch lên giống như đang nhìn thấy điều gì đó hạnh phúc trong mộng đẹp. Ở một bên, thanh niên tuấn dật lười biếng ngồi dựa vào thân cây, cúi đầu lẳng lặng nhìn xuống thiếu niên không hề cảnh giác ở bên cạnh mình mà ngủ hết sức ngọt ngào, đôi mắt phượng thường ngày sâu khôn lường giờ phút này ẩn ẩn ôn nhu dịu dàng — từ sau ngày đó, A Minh không còn hoài nghi mình, hoàn toàn xem mình như bằng hữu. A Minh khi đã trừ bỏ đề phòng trong lòng thì kỳ thật là một người thực đơn thuần cũng thực chân thành, từ cá tính y hoạt bát hồn nhiên, như thế nào cũng nhìn không ra người này bị chính phụ thân mình bán vào thanh lâu để trả nợ. Y là đem đau khổ chôn giấu tận đáy lòng bày ra bên ngoài dáng vẻ vui tươi thoải mái...... Hoặc giả......
“Ngô......” Che miệng ngáp, lại vươn cánh tay với cái thắt lưng mệt mỏi, thiếu niên thanh tú trở thân mình chậm rãi thức tỉnh “Sớm an.”
“Sớm.” Đoạn Vô Văn mâu quang vừa chuyển, lập tức dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, thay bằng vẻ mặt cợt nhả, biểu tình khoa trương hướng về phía thiếu niên mở miệng.
“Cười xem thật khó chịu.” Xem xét khuôn mặt Đoạn Vô Văn tươi cười đến vô cùng hài lòng, Chung Minh nghiêm trang mà đánh giá. “Mỗi ngày cười như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truot-chan/2314511/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.