Hắn nhàn nhạt đáp rồi nhắm mắt lại, giống như thể hắn thật sự không có chút quyến luyến nào vậy.
Cô nhìn Lý Chính hồi lâu, đúng là anh em có khác, cái tính khí này cũng giống hệt nhau, cô khẽ cười.
"Nếu điện hạ không sợ thì ta có gì mà phải sợ."
Lời này của y làm tâm Lý Chính có chút động. Lần đầu tiên có người coi nhẹ sống chết của mình, chỉ bởi vì câu nói của hắn. Thiếu niên này, hắn chợt hiểu ra vì sao tam đệ hắn lại chấp nhận vì y làm nhiều thứ như vậy.
"Điện hạ, không phải không có hy vọng, chưa hết ván cờ người có muốn cược một phen không?"
"Cược thế nào?"
"Ta không phải đại phu, càng không biết bắt mạch chuẩn bệnh. Nhưng nếu người tin tưởng ta, để ta trị cho người, được ăn cả, ngã về không."
Phải! Cô cần có sự đồng ý của Lý Chính, cô không phải bác sĩ, cách kia cô nghĩ ra cũng chỉ là phỏng đoán, hoặc hắn để cô trị hoặc nằm chờ đám thái y ngoài kia.
Lý Chính nhìn thiếu niên này, y nói không biết y thuật nhưng lại hai lần cứu tam đệ hắn từ cõi chết trở về. Nếu y đã nói vậy, hắn nguyện ý đánh cược, được ăn cả ngã về không. Nếu không thử chỉ có chết, thử còn có hy vọng.
"Được."
Nhận được sự đồng ý của Lý Chính, cô đi ra ngoài, đầu tiên là lấy lá ổi mang sao trên bếp, sau lại lấy gừng nướng lên. Làm xong cô rửa sạch lại gừng, đập dập cho vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481706/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.