Cô đột nhiên quát to, làm tất cả những người có mặt trong phòng đều nhìn cô. Lý Long Mộc giật mình kéo tay cô.
"Thạch."
Lý Long Mộc biết Thạch nổi giận sẽ mặc kệ trước mắt là ai. Nhưng dù sao ở đây cũng có nhiều người như thế, mắng hoàng huynh hắn như vậy, hắn thầm thở dài.
Cô gạt tay Lý Long Mộc ra, đi lại chỗ cái người đang dở chứng kia. Nữ nhân bên cạnh cũng nhìn người vừa mới xuất hiện đã mở miệng mắng Thái Tử, hẳn chắc nghĩ rằng cô điên rồi.
Cô đi đến gần giường mới phát giác được vì sao Lý Chính nổi giận. Cô xoay người nói với Lý Long Mộc cùng những người khác.
"Mọi người ra ngoài trước đi."
Cô thấy Lý Long Mộc vẫn còn nhìn mình thì gật đầu, ý bảo hắn yên tâm sẽ không có việc gì.
Sau khi mọi người đi ra, cô ngồi xuống bên cạnh Lý Chính.
"Đây là phản ứng tự nhiên của người bệnh, anh là bệnh nhân không có gì phải xấu hổ, đứng lên được không, tôi giúp anh."
Cô mãi khuyên nhủ người trước mặt, mà quên mất cách nói chuyện của mình không đúng.
Lý Chính nhìn thiếu niên trước mắt, y nói chuyện ngang hàng cùng hắn như một người bạn, lại như một đại phu. Y muốn giúp hắn nhưng hắn lại không cảm thấy khó chịu như lúc nãy thái tử phi muốn giúp hắn. Có lẽ vì ánh mắt kia, trong đó là sự bình tĩnh tựa như đây là chuyện đương nhiên, không có thương hại, không có chê cười. Có lẽ y nói đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481704/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.