Hắn thấy cơ thể nàng run lên, trong đôi mắt ẩn ẩn nước, nhưng nàng không khóc. Là không dám khóc trước mặt hắn, hay không muốn khóc. Năm năm vợ chồng hắn chưa từng thấy nàng rơi lệ. Trước mặt hắn nàng luôn là nữ tử cao ngạo có tôn nghiêm của chính mình.
Tâm hắn tĩnh như mặt hồ, nàng cũng không giống người khác mà tiếp cận lấy lòng hắn, mọi thứ nàng làm đều âm thầm lặng lẽ.
Kể từ khi Quốc nhi ra đời, mỗi tháng số lần hắn ghé Túc Mai Viện không nhiều. Hắn không đến, nàng cũng sẽ không chủ động tìm.
Phụ hoàng muốn hắn lập trắc phi, hắn tuy đã từ chối nhưng nàng biết tin cũng chưa hỏi hắn dù chỉ một lời. Đôi lúc hắn không biết nàng đối với hắn là vì bổn phận của một thái tử phi hay là thật lòng. Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng.
"Xin lỗi ta không nên nỗi giận với nàng, nhưng khuya rồi bên ngoài lạnh, ta chỉ muốn nàng nghỉ ngơi."
Đột nhiên nhận được sự dịu dàng cùng ôn nhu mà mình luôn khao khát, nàng có phần cả kinh. Năm năm nàng luôn mơ đến thời khắc này, được trượng phu ôm vào lòng mà vỗ về nhưng dần dần nàng không còn dám mơ mộng nữa.
Hắn cảm thấy có cái gì đó rơi trên vai hắn, ấm nóng, nàng khóc sao. Hắn lúng túng nhìn nàng.
"Như Ý nàng đừng khóc, ta..."
Hắn không biết nên làm thế nào, đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều hơn.
Như Ý cảm nhận được bàn tay ấm áp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481682/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.