Dung ma ma đương nhiên muốn tiền, bằng không bà ta giữ người làm gì. Nhưng mà nhìn nam tử như hoa như ngọc trước mặt này, bà cũng có chút động lòng. Trong cái nghề này của bà bao nhiêu năm, cho dù không truyền ra ngoài, nhưng kinh thành này cũng có không ít mấy vị công tử, đại gia có phẩm vị khác người, đặc biệt thích mỹ nam tử. Nếu có được thiếu niên này, về sau chẳng phải chỗ này của bà ta sẽ lên như diều gặp gió sao.
Cô đưa mắt nhìn bà ta, cô mặc kệ bà ta đang nghĩ gì. Hạng người như thế này, không ra cần phải cho bà ta mặt mũi.
"Ta nói trước cho bà biết, nếu còn kéo dài thời gian. Đến quá giờ ngọ mà ta chưa về, người nhà của ta sẽ tìm đến. Tới khi đó chỗ này của bà còn có thể mở cửa hay không, ta không dám chắc."
Âm điệu không lớn không nhỏ lại bình tĩnh vạn phần, làm cho Dung ma ma không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thật là con nhà quyền quý.
Bà ta ra hiệu cho bảo tiêu để Cẩm Tú đi.
Trước khi Cẩm Tú rời đi còn đưa mắt nhìn lại công tử nhà mình
"Công tử, nô tỳ rất nhanh sẽ trở lại, người chịu khó một chút."
"Được rồi đi đi, đừng để gia biết."
Cẩm Tú gật đầu rời đi, cô không hiểu sao công tử lại không muốn vương gia biết. Nếu vương gia biết công tử bị ức hiếp, chắc chắn sẽ xử lý hết đám người kia.
Cẩm Tú đi rồi, Dung ma ma cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481672/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.